Chương 38: Mình nghĩ có thứ gì đó nằm trong hoa huyệt nhỏ của cậu (H nhẹ)

Thật tệ khi Bối Tâm Diễm không thể thỏa mãn cô vào lúc này. Yên Thi chỉ có thể quay trở lại lớp học với quả trứng rung bên trong hoa huyệt.

Hiện tại Bối Tâm Diễm chỉ nghĩ rằng trường học đột nhiên nổi điên, không hề biết có người cố ý sắp xếp. Anh không nghĩ sâu về nó, hơn nữa anh cũng cần phải tăng cường tập luyện cho cuộc thi sắp tới, vậy nên anh không thể làʍ t̠ìиɦ cùng Yên Thi.

Khi Bối Tâm Diễm phát hiện ra sự thật trong tương lai, quá trình luyện tập của anh cuối cùng cũng trở về trạng thái ban đầu. Nhưng tất cả những điều này sẽ được nói ở phần sau của câu chuyện.

Yên Thi đi rất cẩn thận vì cô sợ quả trứng rung có thể rơi ra khỏi lỗ nhỏ. Khuôn mặt trắng nõn của cô ấy cũng ửng đỏ vì kɧoáı ©ảʍ.

Kể từ khi bị mất kính, Yên Thi đã không đeo kính nữa, dù gì cũng không ai phát hiện ra cô trông nữ tính hơn khi không đeo kính. Bởi đối với họ, cô lúc nào cũng xinh xắn, với đôi má ửng hồng và đôi mắt ngấn nước, bất cứ ai cũng muốn nhìn lần thứ hai.

Trần Dị Minh đã tìm kiếm Yên Thi khắp nơi. Khi nhìn thấy Yên Thi, anh lập tức lao tới như một con chó con vừa tìm thấy được cục xương yêu dấu, ôm chầm lấy cô.

Những ngày đầu tiên khi Trần Dị Minh biết về giới tính của Yên Thi, anh đã không dám lại gần Yên Thi vì cô là một cô gái. Nhưng thời gian trôi qua, Trần Dị Minh không thể kiểm soát được bản thân nữa. Anh muốn đến gần Yên Thi, ôm Yên Thi và bóp đôi má mềm mại của cô.

Quả trứng rung vẫn còn bên trong hoa huyệt của Yên Thi. Cái ôm đột ngột của Trần Dị Minh khiến Yên Thi giật bắn mình, hoa huyệt thắt lại, quả trứng rung bắt đầu đập mạnh hơn như thể nó là sinh vật sống.

"Hmm…” Toàn bộ cơ thể của Yên Thi trở nên yếu ớt. Nếu không phải vì Trần Dị Minh vòng tay qua eo cô, có lẽ Yên Thi đã ngã quỵ xuống đất.

Khi họ đến một nơi ít người hơn, Yên Thi nắm lấy cánh tay của Trần Dị Minh và nói trong khi hai chân trở nên mềm nhũn: "Mình không muốn đến văn phòng bác sĩ, mình ừmm... Mình không có bị bệnh."

Trần Dị Minh tập trung lo lắng cho Yên Thi đến mức anh không cảm thấy có bất kỳ điều gì lạ. Thay vào đó, anh nói: “Tiểu Yên Thi, đừng cố chấp nữa. Tư vấn bác sĩ tại văn phòng miễn phí cho học sinh. Cậu không cần phải trì hoãn việc chữa bệnh của mình vì không muốn tiêu tiền. Cậu phải được nhanh chóng điều trị nếu cảm thấy không khoẻ!"

Khuôn mặt của Yên Thi đỏ như muốn chảy máu. Cô thì thầm: “Mình thực sự không bị ốm, Dị Minh, làm ơn đưa mình về phòng được không? B-bụng của mình không thoải mái… ”

Tiếng gọi ‘Dị Minh’ nhẹ nhàng của cô khiến tim Trần Dị Minh đập loạn xạ, tai anh cũng bỏng rát.

Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Yên Thi một cách vô hồn, mãi sau đó mới tỉnh lại: "Vậy thì để mình đưa cậu về phòng."

Sau đó, Trần Dị Minh rẽ vào hướng ký túc xá. Tâm trí anh chỉ hướng về phía đáy quần của cô. Hình như có vài chất lỏng ở mông của cô? Tiểu Yên Thi lại có kinh nguyệt? Chẳng phải kinh nguyệt của con gái chỉ đến một lần trong tháng sao?

Đầu óc rối bời, Trần Dị Minh đưa Yên Thi về phòng. Anh là người duy nhất ở trong phòng của mình, vậy nên anh không cần lo về việc sẽ có ai đó mở cửa đột ngột.

Trần Dị Minh đặt Yên Thi lên giường, lo lắng sải bước đi lại trước giường: "Tiểu Yên Thi, cậu có muốn tấm lót cho cậu không? Hay có cần mua thuốc giảm đau khi đến kỳ kinh nguyệt? Mình nghe nói con gái bị đau bụng kinh phải uống nước đường đỏ, giờ mình đi mua liệu có kịp không?"

Yên Thi đưa tay ra, nắm lấy ngón tay của Trần Dị Minh: "Không phải vậy, mình, mình…”

Yên Thi không thể nói hết câu của mình. Cô không thể nói rằng cô đang muốn một người đàn ông đến đυ. mình? Trần Dị Minh sẽ nhìn cô với ánh mắt như nào? Anh sẽ nghĩ rằng cô là một người xấu xa, vô liêm sỉ.

Trần Dị Minh nghiến răng, kéo quần của Yên Thi xuống.

"Để mình xem coi vấn đề là gì?"

"Ahhh..." Yên Thi nhẹ nhàng gọi. Quần của cô đã bị Trần Dị Minh cởi bỏ.

Một sợi dây bạc dài trong suốt dính trên bộ đồ lót bằng vải bông nhỏ của cô. Hoa huyệt nhỏ của cô cứ ứa ra nước ừng ực. Quả trứng rung đang chuyển động mạnh mẽ trong lỗ nhỏ của cô một cách cuồng nhiệt như một sinh vật nhỏ, mang đến cho Yên Thi những đợt cao trào nhỏ.

Không ai biết hoa môi nhỏ của cô rung lên là do tác dụng của quả trứng rung hay bởi cô muốn được côn ŧᏂịŧ của đàn ông trêu đùa.

Cổ họng của Trần Dị Minh giờ đây vô cùng khô khốc. Anh đưa tay về phía lỗ nhỏ của Yên Thi như thể bị ma nhập.

Ngón tay anh cảm nhận được độ dính và mịn. Mùi hương ngọt ngào và tươi mát thoang thoảng trên cơ thể Yên Thi càng trở nên mạnh mẽ hơn, dụ dỗ anh liếʍ phần thân dưới của Yên Thi.

"Rất nhiều nước đang bị rỉ ra ngoài." Sau khi nói xong, Trần Dị Minh nhìn lên biểu cảm của Yên Thi.

Yên Thi xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để trốn, thà rằng ở trước mặt Bối Tâm Diễm, vì họ đã có quan hệ tình cảm rồi, nhưng trước mặt Trần Dị Minh, Yên Thi cảm thấy vô cùng ngại ngùng.

"Cảm giác bên trong thật khó chịu." Yên Thi muốn khép hai chân lại vào nhau trong tiềm thức, cô muốn quấn chặt lấy quả trứng để đạt được nhiều khoái hơn.

Cô cảm thấy khó chịu không phải vì quả trứng run, bởi vốn dĩ nó không thể thỏa mãn cô.

"Bên trong của cậu có bị thương không?" Trần Dị Minh biết rõ ràng mình muốn gì. Anh biết điều này có thể hơi đáng khinh, nhưng anh muốn vuốt ve cơ thể của Yên Thi, muốn tiến vào lỗ nhỏ mềm mại của cô.

Yên Thi dựa vào những tấm bìa chất đống. Cô quay khuôn mặt đỏ bừng của mình sang một bên và nói: "Không bị thương."

"Vậy tại sao cậu lại cảm thấy khó chịu như vậy? Hãy để mình giúp cậu gãi ngứa nó được không?"

Yên Thi cũng rất muốn nó, vì vậy cô liền nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi được sự chấp thuận của Yên Thi, Trần Dị Minh tách đôi chân của cô ra. Ngón trỏ mảnh khảnh của anh tách hai đôi môi hồng hào phúng phính của cô ra, nhìn thấy một sợi dây mảnh trong suốt kéo dài ra từ bên trong lỗ nhỏ của cô.

Mở hoa môi đỏ thẫm của cô ra thêm một chút, anh có thể lờ mờ nhìn thấy quả trứng rung màu xanh hồng đang nảy lên trong hoa huyệt.

"Tiểu Yên Thi, mình nghĩ có thứ gì đó nằm trong hoa huyệt nhỏ của cậu."