Chương 6: Bị Bối Tâm Diễm cưỡng hôn

Trái tim của Yên Thi đập mạnh như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực. Tai cô tràn ngập âm thanh rung động của trái tim.

Yên Thi chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ hôn một người chỉ mới gặp hai lần trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Đôi môi của Bối Tâm Diễm hạ cánh thành công lên môi cô, dùng chiếc lưỡi của anh trêu đùa, liếʍ mυ"ŧ đôi môi ửng hồng của cô.

Cảm giác ngưa ngứa râm ran khiến cô phát ra tiếng rên, nhân cơ hội đó lưỡi anh liền xâm nhập vào miệng cô.

Yên Thi cảm thấy như thể anh đang lấy đi hơi thở của mình, lưỡi anh hung hăng cuộn xoáy trong miệng, cọ xát vào từng tấc bên trong cô. Lưỡi và môi của Yên Thị bị mυ"ŧ say mê đến mức cảm vừa thấy đau vừa thấy nhột.

Bàn tay to lớn của Bối Tâm Diễm nắm lấy eo và nâng cô lên, giúp cho lưỡi của anh xâm nhập vào khoang miệng của cô sâu hơn.

Đôi mắt mơ hồ của Yên Thi rưng rưng,

miệng cô buộc phải mở ra cùng với đó là những âm thanh âu yếm liên tục vang lên, nước bọt lấp lánh chảy xuống từ khóe môi khi cô rêи ɾỉ khe khẽ. Tuy nhiên, những tiếng rêи ɾỉ của cô không những không khiến anh dừng lại mà còn khiến anh siết chặt cô hơn.

Một dải hồng xuất hiện trên đôi má nhợt nhạt của Yên Thi khi cơ thể cô dần trở nên yếu ớt trong vòng tay của Bối Tâm Diễm.

Đột nhiên cô phát hiện có người đang đứng cách chỗ cô và Bối Tâm Diễm không xa. Yên Thi nhanh chóng hét lên như thể đang nhìn thấy vị cứu tinh của cuộc đời mình.

"Cứu tôi! Cứu tôi với!" Bối Tâm Diễm nhanh chóng quay đầu lại và nhận ra anh chàng kia.

Chàng thanh niên mặc đồng phục của trường trung học Trần Hội, được thiết kế với hai màu xanh và trắng. Mặc dù cả hai đều mặc cùng một kiểu đồng phục, nhưng nếu Bối Tâm Diễm trông lạnh lùng, hoang dã thì bộ đồng phục trên người chàng thanh niên kia trông đầy sức hút.

"Bối Tâm Diễm, sẽ tốt hơn nếu cậu biết cách kiềm chế bản thân khi ở trường." Mặc dù cậu ta nở một nụ cười trên môi, nhưng giọng nói của cậu lại đầy sự lạnh lùng.

Rõ ràng những gì cậu ta đang muốn nói đó chính là: Bối Tâm Diễm có thể làm bất cứ điều gì cậu ta muốn, miễn là đừng trước mặt tôi.

"Hừm." Bối Tâm Diễm thả vòng tay đang ôm eo của Yên Thi xuống.

Yên Thi vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp của bàn tay to lớn khi anh đặt trên eo cô. Tuy chân của cô vẫn còn run do kí©h thí©ɧ, nhưng cô vẫn không dám dựa vào anh.

Cô lấy tay áo lau miệng một cách thô bạo và chạy theo hướng của chàng thanh niên kia. Yên Thi cuối cùng cũng nhìn rõ nét mặt của chàng trai trẻ. Cậu ta có một khuôn mặt hấp dẫn cùng với thân hình cao gầy, gần bằng Bối Tâm Diễm.

Chàng trai mang cặp kính gọng vàng, phía trên là mái tóc mềm mượt màu sáng. Đôi mắt của cậu ấy cũng là một màu sáng, trông rực rỡ hơn khi cậu đứng dưới ánh sáng mặt trời.

"Lương Dụ Quân, chủ tịch hội học sinh của trường." Lương Dụ Quân gật đầu, nở nụ cười nhẹ nhàng lịch sự và chuẩn mực.

Yên Thi cũng đáp lại bằng nụ cười lịch sự: "Rất vui được gặp anh, em là Yên Thi."

"Đi thôi, bạn cùng trường, tôi sẽ đưa cậu trở lại lớp." Lương Dụ Quân vừa nói vừa liếc nhìn Bối Tâm Diễm.

Đi ngang qua Yên Thi, Bối Tâm Diễm bỗng nhiên huýt sáo: "Con chuột nhỏ, đừng để lần sau tôi bắt được cậu." Giọng anh đầy vẻ thích thú.

Cơ thể Yên Thi bất giác run lên, cô liền nhích lại gần Lương Dụ Quân, cảm thấy an toàn hơn khi ở cạnh anh.

Lương Dụ Quân nhìn xuống khuôn mặt nhỏ chỉ to bằng lòng bàn tay của cô. Trông cô đầy sự sợ hãi cùng với cơ thể nao núng, đôi môi sưng đỏ vì bị hôn, đang dính đầy nước bọt lấp lánh.

Cặp má mềm mại của cô lộ ra một tia ửng hồng, đó là nơi mà bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng để lại dấu vết nếu ấn mạnh vào nó.

Như thể nhận thấy được ánh mắt của anh đang nhìn mình, Yên Thi ngẩng đầu lên, đôi mắt ẩm ướt của cô mở to đầy biết ơn: "Cảm ơn chủ tịch."

Do trước đó, bị cưỡng hôn khiến Yên Thi động tình nên giọng nói của cô nghe có vẻ ủy mị.

Lương Dụ Quân hơi quay mặt sang chỗ khác: "Gọi tôi là tiền bối được rồi."

"Tiền bối." Yên Thi vui vẻ gọi anh. Nếu không nhờ có Lương Dụ Quân, giới tính thật của cô có thể đã bị lộ.

Nhưng còn quá sớm để Yên Thi có thể yên tâm. Nếu Bối Tâm Diễm là một con báo nguy hiểm, thì Lương Dụ Quân chính là một con đại bàng thành thạo trong việc ngụy trang, nếu không muốn nói là lạnh lùng và hoang dã.

Con đại bàng này sẽ chơi đùa với những con mồi dám bước vào lãnh thổ của nó, và rồi sẽ từ từ ăn thịt chúng...

Cậu ta đã ở đó khi Bối Tâm Diễm đẩy cô vào tường, nhưng cậu lại quyết định chọn đúng thời điểm để ‘cứu’ cô.