Chương 7: Ngực trướng đau trước ngày rụng dâu

Lương Dụ Quân đưa Yên Thu trở lại lớp học. Trên đường trở về, Yên Thi phát hiện ra Lương Dụ Quân là học sinh năm hai và hơn mình một tuổi.

Cô cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với Lương Dụ Quân vì cậu biết quan tâm đến cảm xúc của người khác và cũng là một người hiền lành, tốt bụng. Cô thấy được điều đó thông qua việc cậu tình nguyện đi cùng cô trở lại lớp học của mình.

Nếu cô ấy trở về lớp một mình, có thể Bối Tâm Diễm sẽ bắt gặp cô một lần nữa. Yên Thi vốn không có nhiều người quen ở trường, vì vậy cô muốn trao đổi số điện thoại với anh với tư cách là bạn bè.

Nhưng cô cảm thấy khá là xấu hổ bởi chiếc điện thoại di động cũ của cô chỉ có chức năng gọi và nhắn tin SMS.

Một người như Lương Dụ Quân, với gia cảnh và ngoại hình hoàn hải như thế… Vốn là người mà Yên Thi chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa.

"Anh lưu số xong rồi. Lần sau nhớ cẩn thận nhé!" Lương Dụ Quân nói.

Yên Thi cười với anh: "Tiền bối, cảm ơn vì ngày hôm nay. Em sẽ cẩn thận hơn."

Sau khi cô bước vào lớp học của mình, có ai đó đột nhiên choàng tay qua vai cô. Kèm theo đó là mùi hương tràn đầy sức sống của chàng trai mới lớn cùng hơi thở nóng hổi phả lên vành tai cô.

Yên Thi lúng túng cười, quay lại chỗ ngồi của mình. Cô vốn sinh ra là con gái nên việc có thể cao 1m65 chỉ với vài món ăn dinh dưỡng là đủ tốt cho cô rồi.

***

Yên Thi ban đầu lo lắng rằng Bối Tâm Diễm có thể sẽ tìm cô, vì vậy nên cô rất lo lắng và cẩn thận khi trở về ký túc xá với Trần Dị Minh.

Nhưng vài ngày sau cô vẫn đã không gặp Bối Tâm Diễm. Có tin đồn rằng anh đang hẹn hò với một cô gái xinh đẹp trường khác, làm cô cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi biết tin.

Việc một chàng trai như Bối Tâm Diễm làm một cô gái trong nhà vệ sinh của trường là hoàn toàn bình thường. Anh ta thậm chí còn dám hôn cô khi cô cải trang thành nam giới. Có lẽ anh ấy đã quên hết tất cả sau khi trêu chọc cô.

Có thể anh ta đã tìm ra được giới tính thực của Yên Thi nếu Lương Dụ Quân không xuất hiện kịp thời. Bối Tâm Diễm trông không giống như một người cố tình trêu chọc cô cho vui mà anh ta đang thật sự muốn chọc tức cô.

***

Tim Yên Thi đập thình thịch mỗi khi cô nghĩ đến Lương Dụ Quân. Là một người bị nhan khống, cô không thể cưỡng lại được sức cuốn hút từ người đàn ông trẻ tuổi như Lương Dụ Quân, một người đàn ông đầy lịch lãm và hào hiệp, đặc biệt là khi cậu ta giúp đỡ cô.

Yên Thi dần dần biết thêm nhiều thông tin hơn về Lương Dụ Quân. Cậu là người kế thừa tập đoàn Lương, sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng. Cậu ấy vừa lịch lãm vừa thông minh, có mối quan hệ xã hội tuyệt vời. Tuy còn trẻ nhưng cậu đã ra dáng chững chạc như bao doanh nhân lớn tuổi và dày dặn kinh nghiệm khác.

Một chàng trai thành công như cậu sẽ tỏa sáng ở bất cứ nơi nào cậu ấy đến. Lương Dụ Quân được bổ nhiệm làm chủ tịch hội học sinh vào năm đầu tiên tại trường. Khỏi cần phải nói, cậu có rất nhiều quyền hành trong trường.

Ngược lại, cô không có bất kỳ kỹ năng đặc biệt. Tuy thành tích của cô khá tốt, nhưng cô không bao giờ lọt vào bảng xếp hạng cao nhất. Không những thế, ngoại hình của cô trông nhỏ và thấp, không có gì có thể khiến cô trông nổi bật hơn so với các học sinh khác. Vốn dĩ Yên Thi đang sống ở một thế giới khác hoàn toàn với Lương Dụ Quân, vì vậy cô chỉ có thể ngắm nhìn anh từ xa mà thôi.

***

Vào buổi chiều, Trần Dị Minh lại bị bạn bè kéo đi chơi bóng rổ. Cậu hỏi cô có muốn tham gia không, nhưng cô lại từ chối cậu.

Thời kỳ kinh nguyệt sắp đến khiến cho ngực cô hơi sưng lên và cảm thấy đau đớn. Lớp học vốn đã khiến cô cảm thấy ngột ngạt, chưa nói đến việc còn phải ra ngoài tập thể dục.

"Chiều cao của mình không phù hợp để chơi bóng rổ. Cậu đi chơi đi, chắc hẳn bọn họ đang đợi cậu đấy."

Trần Dị Minh nhanh chóng nổi cơn thịnh nộ, giơ tay xoa đầu làm rối tung mái tóc của cô, biến nó trông như một tổ chim.

Trần Dị Minh không thể nhịn được cười khi nhìn thấy kiệt tác của mình, lại để lộ lúm đồng tiền xinh xắn. Yên Thi không thể tức giận nổi trước nụ cười đáng yêu của cậu ta.

"Đừng vò tóc của mình nữa, sẽ bị hối đó." Yên Thi nhanh chóng che đầu lại.

Trần Dị Minh cuối cùng cũng bỏ tay ra: "Đó là bởi vì cậu liên tục từ chối mình. Thôi mình đi đây, cậu mãi mãi chẳng cao lên nổi đâu, đồ mọt sách! ”

"Ừ, cậu cao nhất! Đi chỗ khác đi!" Yên Thi dần thu lại nụ cười sau khi cậu rời khỏi lớp. Cô đặt hai tay lên ngực, cảm thấy khó chịu đến mức muốn thò tay vào trong, kéo từng lớp áo ra để xoa bóp.

Cô cảm thấy trong lớp ngột ngạt quá nên muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành. Hy vọng rằng, nó sẽ khiến cô cảm thấy tốt hơn.

Yên Thi không dám đến những khu hẻo lánh, đề phòng việc cô sẽ lại gặp Bối Tâm Diễm. Nếu anh ta nhìn thấy cô lần nữa, nhất định anh ta sẽ không tha cho cô.

Trường trung học Trần Hội đã hoàn thiện khu vườn xanh trong khuôn viên nhà trường. Hầu như khắp nơi đều có cây và hoa, che chắn cho những người qua đường khỏi cái nắng gay gắt của buổi trưa.

Sau đó cô bắt gặp một cái cây lớn, tươi tốt. Cô ngồi xuống băng ghế dưới nó. Làn gió mát rượi nhảy múa theo những chiếc lá, tiến về phía cô, khiến cô thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Mặc dù đây không phải là khu vực hẻo lánh, nhưng cũng không có quá nhiều người ở xung quanh. Vì vậy nên cô khá phân vân không biết có nên cởi bỏ lớp băng quấn quanh ngực để giúp nó thoáng khí hơn.

Nhưng suy nghĩ lại, việc đó quá rủi ro. Yên Thi cuối cùng cũng từ bỏ ý định đó. Nhưng ngực cô ấy vẫn cảm thấy trướng đau, nhũ hoa của cô dường như cũng đang sưng lên.

Những lớp vải dày và chật quấn quanh ngực khiến cô cảm thấy đau đớn và ngứa ngáy, bởi vùng ngực là phần nhạy cảm nhất trên cơ thể cô. Cô muốn thò tay vào xoa bóp nó nhưng không thể.

Lúc đầu, cô dự định đến đây để học thuộc các ghi chú, nhưng cơn trướng đau từ ngực khiến cô khó có thể tập trung được. Cô ngồi co ro trên băng ghế, áp tay vào ngực, thầm mong sẽ vượt qua cảm giác khó chịu này.

Một đôi chân dài xuất hiện trước mặt cô, cùng với đó là giọng nói quan tâm: "Yên Thi, em cảm thấy không khỏe ở đâu à?"

Yên Thi ngẩng đầu lên và bắt gặp một đôi mắt dịu dàng, quyến rũ. Đôi mắt cô dần mở to rồi cô nhanh chóng ngồi dậy, chào anh: "Chào tiền bối."