Chương 8: Cái bẫy của Lương Dụ Quân

"Mặt của em trông nhợt nhạt lắm. Em cảm thấy không khỏe ở đâu à?"

Yên Thi xua tay và nói: "Em không sao. Chỉ là muốn chợp mắt một chút. Tiền bối, anh đừng đứng đó, lại đây ngồi đi." Cô nói rồi chỉ vào chỗ trống bên cạnh trên băng ghế.

Lương Dụ Quân ngồi bên cạnh khiến cô đơ người ra, không biết nên đặt tay ở đâu. Mặc dù Lương Dụ Quân không có thân hình vạm vỡ như Nam Phong Nghị hay hung dữ như Bối Tâm Diễm, nhưng anh vẫn là một thanh niên cao 1m80. Ở khoảng cách gần, Yên Thi có thể cảm nhận được sự khác biệt giữa cô và Lương Dụ Quân. Anh có bờ vai khá rộng và bàn tay khá lớn.

"Em không sao là được rồi.” Lương Dụ Quân mỉm cười. Yên Thi bị nụ cười của anh làm cho sững sờ.

Khuôn mặt anh trông thật đẹp trai, cùng với đôi mắt pha lê quyến rũ và chiếc mũi cao nhọn. Đôi môi của anh ấy có kích thước vừa phải trên đường viền hàm hoàn hảo của anh ấy.

Khi quan sát kỹ, các đường nét trên khuôn mặt của anh ấy khá sắc nét và cuốn hút, ánh lên một đôi mắt quyến rũ ẩn sau cặp kính gọng vàng, khiến anh trở nên thân thiện và dịu dàng cùng mái tóc màu sáng của mình.

"Có chuyện gì vậy?" Lương Dụ Quân vẫy tay trước mặt Yên Thi, đánh thức cô khỏi trạng thái mê man.

Dù rất xấu hổ về chiếc điện thoại di động của mình, cô vẫn lấy ra và trao đổi số với anh.

"Em xin lỗi. Em không có Weixin với QQ" Yên Thi nhìn Lương Dụ Quân đầy vẻ hối lỗi và sợ hãi.

Cô sợ Lương Dụ Quân sẽ coi thường cô.

***

Trong khoảng thời gian học nhị trung, các bạn cùng lớp phát hiện ra rằng bà của cô hay thu gom rác có thể tái chế để kiếm sống. Ánh mắt khinh bỉ hay khinh thường của họ như những nhát dao đâm xuyên tim cô.

Yên Thi không nghĩ rằng đó là việc không đáng để nhục nhã hay gì cả. Bà của cô vốn không làm bất kỳ hành động sai trái nào và thậm chí bà còn làm việc chăm chỉ để kiếm được số tiền xứng đáng. Nhưng điều đó không có nghĩa là những người khác cũng nghĩ như vậy. Dù thế nào đi nữa thì họ vẫn coi thường cô.

Yên Thi cẩn thận nhìn anh. Lương Dụ Quân dường như nhận thấy được sự thay đổi trong cảm xúc của cô và nở một nụ cười dịu dàng: "Không sao cả. Chúng ta có thể nhắn tin cho nhau qua SMS."

Yên Thi thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười tươi trên mặt.

Hai người nói chuyện phiếm dưới gốc cây rất lâu. Yên Thi cảm thấy khá thoải mái khi nói chuyện với anh và bắt đầu thổ lộ nhiều hơn về gia cảnh của cô.

***

Nửa tiếng trước tiết học tiếp theo, cuối cùng họ cũng tạm biệt nhau.

Yên Thi quay trở lại lớp, nhưng lại để quên cuốn sổ của mình. Lương Dụ Quân cầm cuốn sổ lên, những ngón tay mảnh khảnh của anh lướt qua tên cô.

“Yên Thi…” Anh thì thầm khe khẽ nụ cười bí hiểm.

***

Sau đó, Lương Dụ Quân có trả lại cuốn sổ cho Yên Thi. Và kể từ đó, họ chính thức là bạn của nhau.

Cô vốn không muốn nạp tiền để sử dụng SMS, vì vậy Yên Thi đã tải xuống ứng dụng QQ và mượn wifi của bạn cùng phòng để lướt internet.

Mặc dù điện thoại di động của cô chỉ có thể gửi tin nhắn, không thể nhận hình ảnh, nhưng cô lại cảm thấy như vậy là quá ổn, hơn thế nữa được nhắn tin với Lương Dụ Quân khiến cô vô cùng hạnh phúc.

Dần dần hai người họ trở nên thân thiết hơn. Nửa tháng trôi qua, cho đến một ngày Lương Dụ Quân rủ cô đi chơi.

Anh hỏi cô có muốn đến thư viện ở vùng ngoại ô không. Thư viện ấy còn lưu giữ rất nhiều sách, truyện hay đã ngừng xuất bản.

Yên Thi đã không thể từ chối lời mời. Cô vốn rất thích đọc truyện tranh nhưng không có nhiều bạn có cùng sở thích ấy. Vì vậy nên cô chỉ có thể mượn truyện tranh ở hiệu sách để đọc, nhưng những hiệu sách đó chỉ cung cấp truyện tranh bán chạy nhất, mà cô cũng đã đã đọc xong hết tất cả.

Cô ngay lập tức trả lời trên QQ: “Chắc chắn rồi! Khi nào chúng ta đi? Em nên đợi anh ở đâu?"

Lương Dụ Quân trả lời: “Hai giờ chiều thứ Bảy tuần này, ở cổng trường. Em phấn khích lắm phải không? Anh biết em rất thích manga, vì vậy anh đã hỏi bạn bè xung quanh và tìm thấy chỗ này."

Yên Thi vui vẻ nằm lăn lộn trên giường, gõ vào điện thoại của mình: “Em rất phấn khích! Tiền bối, anh là tốt nhất! (v ^ _ ^ v)!"

Cô không thể gửi hình ảnh nên chỉ có thể gửi một biểu cảm thay thế, trông rất giống với biểu cảm hiện giờ của cô.

Đến ngày hẹn, Yên Thi thay quần áo vội vàng, sợ rằng cô sẽ đến muộn. Bà cô nhắc cô mang theo ô vì hôm nay trời có thể mưa, nhưng cô đang rất vội nên chỉ trả lời một cách lơ đãng.

Yên Thi đã mặc quần áo mới của mình, đây là bộ đồ đặc biệt mà cô đã chuẩn bị cho ngày hôm nay. Cô đã mua quần áo trước khi vào trung học, nhưng chỉ gồm một chiếc áo phông trắng đơn giản và một chiếc quần jean rộng màu xanh nhạt.

Tuy khá là đơn giản, nhưng đó là bộ duy nhất trông có vẻ ổn mà cô có thể tìm thấy ngoài bộ đồng phục học sinh của mình.

Yên Thi đến cổng trường sớm hơn hai mươi phút. Mặc dù Yên Thi biết rằng mình đến số, nhưng cô vẫn không thể không nhìn xung quanh để tìm Lương Dụ Quân.

Không thể tin được rằng cô đã thực sự nhìn thấy anh ấy. Lương Dụ Quân vẫy tay về phía cô từ xa rồi tiến đến.

"Anh muốn đến sớm hơn để đợi em, nhưng anh không biết em lại đến sớm như vậy." Lương Dụ Quân mỉm cười.

Yên Thi liếc nhanh anh ta rồi hạ mắt xuống: "Em sợ rằng mình sẽ đến muộn nên đã ra ngoài trước. Nhưng không ngờ là đến sớm như vậy."

"Chà, vậy bây giờ chúng ta đi thôi."

"Vâng ạ." Yên Thi gật đầu.

Giá như bây giờ cô không phải là một ‘cậu bé’, Lương Dụ Quân chắc hẳn sẽ trông như một người bạn trai tốt. Nhưng đó chỉ là trong tưởng tượng của cô.

***

Vì thư viện nằm ở vùng ngoại ô nên mất khá nhiều thời gian để đến đó bằng phương tiện giao thông công cộng. Vì thế nên Lương Dụ Quân đã yêu cầu tài xế riêng của anh đưa họ đến đó.

Khi đến nơi, Yên Thi nhận ra rằng thư viện thực sự nằm sâu trong vùng ngoại ô. Chỉ có một vài chiếc xe di chuyển trên đường.

Có rất nhiều bộ truyện tranh đã ngừng xuất bản trong thư viện, giống như những gì Lương Dụ Quân từng nói. Yên Thi vui mừng đến mức mặt cô đỏ bừng, cô nắm lấy tay anh và không ngừng cảm ơn.

Lương Dụ Quân cười nhẹ: "Không cần phải cảm ơn anh, chúng ta là bạn bè mà, đây chỉ là việc nhỏ thôi."

"Nhưng mà em vẫn muốn cảm ơn anh." Yên Thi thả tay anh ta rồi quay sang lật trang giấy ố vàng trong một cuốn truyện tranh. Đôi mắt cô sáng rực lên khi cô đang đọc.

Lương Dụ Quân dùng tay xoa lên chỗ cô vừa chạm, anh vẫn có thể cảm nhận được cảm giác của những ngón tay mềm mại khi cô đặt tay trên da anh.

Anh vốn đã phát hiện ra giới tính thật của cô ngay lần gặp đầu tiên, nhưng anh thể nói cho cô biết.

Khi Yên Thi đang đọc truyện tranh, bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa. Lương Dụ Quân dựa vào cửa sổ với một cuốn sách trên tay.

Mưa bắt đầu trút xuống, thế giới bên ngoài như bị nhấn chìm trong màn sương lạnh giá. Lương Dụ Quân nheo mắt lại, môi anh từ từ cong lên.

Theo dự báo thời tiết hôm nay sẽ có một cơn bão. Cơn mưa đến đúng như kế hoạch, Yên Thi vẫn đang mải mê với thế giới truyện tranh mà không để ý đến những gì sắp xảy ra.