Chương 4: Điều Tra

TÚT TÚT TÚT...

Tần Điệp đột nhiên ngắt máy, khiến cô có chút bất ngờ.

Cái tên này bị sao vậy nhỉ?

Mộc Ly miệng thầm rủa, vài giây sau Tần Điệp gửi cho cô một dòng tin nhắn, dứt khoát, ngắn gọn trong hai từ:

"Điệp Phân: Không nhận!" (kèm theo biểu cảm từ chối).

Mộc Ly chau mày, bấm gọi cho Tần Điệp nhưng đều bị ngắt máy. Hắn lại tiếp tục gửi tin nhắn cho cô:

"Điệp Phân: Tiểu quỷ à! Đừng đẩy anh vào chỗ chết nữa." (kèm theo biểu cảm van xin).

Cô không hiểu tại sao Tần Điệp có vẽ sợ cái tên "Hàn Thiên" đến như vậy. Ngày mai sau khi xong việc ở phòng thí nghiệm cô nhất định sẽ tìm anh ta hỏi cho ra lẽ, Tần Điệp chỉ mới rời hắc đạo 3 năm chắc chắn cũng phải biết một chút thông tin về Hàn Thiên.

Nghĩ đến đây, Mộc Ly bỗng nhận ra gì đó. Cô vội vỗ vào mặt mình vài cái tự trấn tĩnh bản thân, sau đó trùm chăn kính đầu chìm vào giấc ngủ.

Căn chung cư mà cô ở nằm trong trung tâm thành phố A cách Hàn Thị vài ki lô mét về hướng Đông. Bên kia lớp kính dày, trong căn phòng rộng lớn được chia làm hai khu riêng lẽ. Phía trước cách cửa ra vào hai mươi mét, đặt một chiếc bàn làm việc với ram màu gỗ đen tối giản, trên là xấp tài liệu chất dày như núi. Bên phải sau vách ngăn cách là hai chiếc ghế sô pha đặt quanh bàn chữ nhật lớn. Phía sau bàn làm việc, một chàng trai với đôi mắt phượng, con ngươi pha màu nâu vàng sắc xảo đang ngắm nhìn thành phố với cái nhìn suy tư. Anh mặc bộ suit màu đen, tay trái đặt ngang ngực, tay còn lại xoa nhẹ vào cúc tay áo trái.

"Tử Kỳ cậu đã tìm ra người có nhóm máu RHnull chưa?" Con ngươi màu hổ phách nhìn về phía xa xăm, cất giọng trầm trầm.

Phía sau là một chàng trai trông có vẽ còn rất trẻ, anh ta có mái tóc màu vàng nhạt, ngũ quan hài hòa, gấp gáp cúi đầu trả lời:

"Tổng giám đốc, tôi đã gọi cho Phi Điểu và Bạch Hổ sang Ý để tìm kiếm..."

"Cậu còn một ngày!"

Tử Kỳ còn chưa dứt lời thì giọng hắn đã cắt ngang, ngữ khí bình ổn, không chút giận dữ nhưng lại khiến người nghe rợn cả tóc gáy.

"Vâng! Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Anh thật không dám giải thích với hắn, đi theo hắn hơn 6 năm nay anh không hiểu hắn thì ai hiểu. Điều gì hắn muốn trừ khi không có trên đời, nếu có nhất định phải tìm ra. Nhóm máu đó trên thế giới không có đến một trăm người, tìm khắp cả nước không có đến một người, ngay cả ngân hàng máu quốc gia cũng không tìm thấy nhóm máu nào như vậy. Nhưng cũng không thể trách vì mục đích của hắn là chữa cho nhị tiểu thư.

Tâm trạng hắn dần trở nên phức tạp, Tiểu Nhã đang nguy hiểm đến tính mạng đến ngay cả hắn cũng không thể làm được gì. Hắn là ai chứ? Là Hàn Thiên, là người mà ai cũng ngưỡng mộ, trên đời này không thứ gì mà hắn không có được, nhưng bây giờ đến chuyện nhỏ như tìm người hắn cũng không làm được.

Tay phải hắn nắm chặt thành nắm đấm, đấm thẳng xuống bàn khiến Tử Kỳ giật mình quỳ xuống cúi đầu.

"Tất cả trong ngày mai không tìm được thì tự đến Giáo Quan nhận phạt." Hắn cất giọng lạnh lùng, tay rút chiếc khăn tay từ trong túi ra vừa lau tay phải vừa bước nhanh ra ngoài.

"Tổng Giám..."

"Tôi không nói lần hai!"

Hàn Thiên cắt ngang câu nói của Tử Kỳ một cách dứt khoát, sau đó bước ra khỏi phòng làm việc, rời khỏi công ty.

Sáng Hôm Sau...

Trên đường quốc lộ, chiếc Bugatti đen phóng nhanh như tên lửa, băng qua đường đồi quanh co, tiến thẳng vào khu rừng phía Tây rồi dừng lại trước cửa căn biệt thự màu trắng rộng lớn. Hai bên trụ cổng chính được xây bằng đá cẩm thạch màu xanh lục bảo, bên phải là tấm bảng được đúc bằng đồng, trên khắc chữ INF (viết tắt của Information thief: kẻ trộm thông tin). Xung quanh căn biệt thự bao phủ bởi cây anh túc (một loại cây để bào chế thuốc phiện).

Cách cổng cao hai mươi mét được mở ra chỉ bằng một cú Click, chiếc xe từ từ lăn bánh vào bên trong. Từ trên xe bước xuống một dáng người có mái tóc dài đen nhánh, người mặc croptop đen, quần ống loe đen, vai khoác áo da ngắn trên bụng, để lộ vòng eo thon thả với đôi chân dài thẳng tấp. Mặt đeo một chiếc bán mặt nạ hình mèo đen có đính viên kim cương màu vàng lấp lánh ở giữa trán.

Bên trong căn biệt thự, hoàn toàn không có đến một chiếc ghế hay một cái bàn. Cô đứng trước khoảng không chạm năm đầu ngón tay phải vào góc bên trái, các hình lục giác đột nhiên xuất hiện giữa khoảng không, nối tiếp nhau tạo thành một mạng lưới ảo. Phía trên hiển thị dòng chữ "Đã Kích Hoạt", "Mời Vào".

Sau đó, ánh sáng màu xanh biển như một chất ăn mòn từ từ dạt về hai bên.

"Hắc Miêu chịu trở về rồi sao?"

Phía xa một người đàn ông trạc tuổi bốn mươi bước đến cất giọng mang ý trêu.

"Tôi đến có việc, sau khi xong việc sẽ rời đi ngay."

Cô ta cất giọng không mang một chút ý vui mừng. Đi lướt nhanh qua người đàn ông, tiến thẳng vào căn phòng bên trái, số phòng B12. Như cách thức cũ, cô nhanh chóng mở được cánh cửa căn phòng.

Bên trong là một hàng dài các thiết bị máy tính cao cấp với hàng trăm người túc trực. Cô vừa bước vào, chàng trai với mái tóc màu bạc đứng phía khu điều khiển nhanh chóng bước đến.

"Lyna em đến lúc nào sao không gọi anh ra đón?"

Hắn cất giọng trầm ấm pha ý trách móc nhưng không nhiều.

"Trần Kiệt Lâm! Anh nghĩ em rời tổ chức là không thể trở về được sao?"