Chương 12: Cấp S, ngài là ưu tú nhất

Lúc Địch Hưng Diệp được nhân viên cấp cứu nâng ra từ khoang điều khiển, tình trạng nhìn rất không ổn, khuôn mặt ngăm màu trắng bệch, khoé miệng trào ra máu tươi, nhiều bộ phận trên người đều chảy máu.

Dù đang ở trạng thái thê thảm như vậy, cậu ta trông vẫn doạ người như cũ, suy yếu lại hung dữ, mấy nhân viên y tế nâng cậu ta đều hơi chần chừ, sợ cái alpha này đột nhiên bò dậy đánh họ.

Giây tiếp theo, Địch Hưng Diệp bỗng nhiên gian nan mà nở một nụ cười .

“Lần sau tôi sẽ thắng.”

Cậu ta nói xong câu này với Đường Manh liền trực tiếp ngất xỉu.

Còn lần sau nữa?!

Đường Manh thiếu chút nữa bị tinh thần không sợ chết của alpha này dọa xỉu.

Nhân viên cấp cứu nhanh chóng đưa Địch Hưng Diệp vào khoang chữa trị cao cấp.

Nguyễn Quân Hành nhìn ra Đường Manh đang lo lắng, omega xinh đẹp này chắc hẳn là lần đầu tiên gặp phải tình huống máu me như này, trên mặt không còn chút máu nào, lông mi thì hơi run run.

Bị dọa sợ rồi.

Nguyễn Quân Hành nghĩ như vậy, đáy lòng không hiểu sao mà mềm nhũn hết ra.

“Đừng lo lắng, khoang trị thương cao cấp của khu cơ giáp có thể chữa khỏi vết thương trên người Địch Hưng Diệp.”

Giọng nói của Nguyễn Quân Hành mang theo năng lực trấn an lòng người, “Chờ ra khỏi khoang chữa trị, dưỡng thương thêm một thời gian nữa là sẽ không có việc gì.”

Tuy không ngửi được mùi tin tức tố nhưng Nguyễn Quân Hành có thể ngửi được mùi máu tươi nồng đậm, hắn sờ được một viên kẹo trong túi lại phân vân không biết có nên đưa cho omega này ăn không.

Liệu cậu ấy có cảm thấy tốt hơn nếu ăn chút kẹo không?

“Tại sao không đeo chiếc nơ tôi tặng cậu?”

Đường Manh quay đầu lại, nhìn thấy Nhậm Triều Bắc không nhanh không chậm đi ra trong ánh mắt kính sợ của mọi người, hắn ta mặc đồ tác chiến đen nhánh, trên vai có chút tuyết trắng đọng lại.

“Ném vào thùng rác rồi.” Đường Manh nhanh chóng bày ra hình thức chiến đấu, như một con mèo xù lông: “Tại sao anh lại ra tay nặng như vậy với Địch Hưng Diệp ?”

Trong sách phong cách chiến đấu của Nhậm Triều Bắc vẫn luôn là hết giờ thì dừng. Nguyên tác Nhậm Triều Bắc có đánh tới đánh lui mười phút với Địch Hưng Diệp mới ngay lập tức kết thúc trận đấu, vừa chứng minh được sức mạnh của mình vừa giữ lại mặt mũi cho Địch Hưng Diệp.

Vì vậy Địch Hưng Diệp tuy thua nhưng lại tâm phục khẩu phục với Nhậm Triều Bắc, thậm chí quan hệ sau này với hắn ta cũng không xấu lắm.

Đường Manh hoàn toàn không đoán được lần này Nhậm Triều Bắc sẽ ra tay độc vậy.

Nhậm Triều Bắc hơi gật đầu, nghiêm trang nói: “Bây giờ nhặt về còn kịp, bốn tháng sau đeo lên thì tôi sẽ xuống tay với cậu nhẹ hơn chút.”

Đường Manh cảm thấy tên Nhậm Triều Bắc này thật sự là đồ chó điên.

Một con chó điên lúc nào cũng có thể xông lên cắn cậu một miếng.

Bản năng omega khiến cậu vốn nên thuần phục với hắn ta nhưng Đường Manh chính là banh cổ, nhìn thẳng cặp mắt xanh kia: “Đeo xích chó của đằng ấy lên thì bốn tháng sau đây cũng sẽ xuống tay nhẹ hơn chút.”

Từ khi xuống cơ giáp cho đến bây giờ, Nhậm Triều Bắc có thể cảm nhận được ánh mặt sợ hãi từ không ít người xung quanh, vậy mà omega yếu ớt nhất khu cơ giáp này dù chỉ là giả vờ nhưng lại nhìn có vẻ thực sự không sợ hắn ta.

Nhậm Triều Bắc vươn tay, bàn tay to lớn che mất cả nửa khuôn mặt, đầu ngón tay hơi đẩy gọng kính, không biết có phải ảo giác của Đường Manh không mà cậu lại thấy ý cười chợt lướt qua khoé môi Nhậm Triều Bắc.

Khi Đường Manh muốn nhìn lại thì Nhậm Triều Bắc đã hơi nâng cầm lên, mắt xanh lạnh băng liếc qua Địch Hưng Diệp trong khoang chữa thương, vì là góc nhìn từ trên cao xuống nên thoáng lộ ra mười phần khinh thường: “Tôi không thích người không biết tự lượng sức mình đi chạm vào đồ của tôi.”

Nguyễn Quân Hành, vẫn luôn yên lặng đứng phía sau Đường Manh, nâng mí mắt lên.

Khuôn mặt đẹp trai này ở góc mọi người không chú ý đến, mất đi toàn bộ khả năng quản lý biểu tình, chỉ còn lại sự tối tăm khiến người sởn tóc gáy. Hắn mở to đôi mắt đen nhánh, nhìn Nhậm Triều Bắc từ đầu đến chân một lần.

Đường Manh tự nhiên cảm thấy một trận lạnh người.

Đường Manh ngộ ra.

Nhậm Triều Bắc đây là đang gϊếŧ gà dọa khỉ mà!

Tên bị đánh là Địch Hưng Diệp nhưng khứa bị uy hϊếp lại là cậu, người dám kéo Nguyễn Quân Hành chạy trốn.

Chẳng trách Nhậm Triều Bắc vừa ra trận đã đánh ác như vậy, vợ tương lai mình nhìn trúng bị người khác nắm tay nhỏ chạy đi, có thể không bùng nổ sao?

Đường Manh nhìn Địch Hưng Diệp một cái thật sâu.

Người anh em, là anh làm hại chú.

Nhậm Triều Bắc một lần nữa nhìn về phía Đường Manh. Cho tới nay, omega xuất hiện trước mặt gã người sau so với người trước trang điểm càng hoa hoè lộng lẫy hơn. Hắn ta rất ít khi nhìn thấy kiểu trang điểm đơn giản như này.

Phong cách này có thể làm nổi bật cảm giác sạch sẽ thuần khiết trên người Đường Manh, đặc biệt là trong ngày hè nóng bức, nhìn thấy liền khiến người ta thoải mái nhưng cảm giác này đã bị ngăn lại bởi chiếc mũ xám trong tay Đường Manh.

Thân ảnh không đội mũ đứng bên cạnh Đường Manh tựa như một cái bóng.

“Tại sao cậu lại ở đây?” Nhậm Triều Bắc hỏi.

“Cậu ấy cũng là học sinh của học viện Quân sự Liên Bang, tại sao lại không thể ở đây? Chẳng lẽ khu Thi đấu Cơ giáp là nhà anh xây sao?” Đường Manh vội vàng bảo vệ Nguyễn Quân Hành.

Nguyễn Quân Hành không nói gì, duỗi tay lấy lại mũ trong tay Đường Manh, đội lên đầu. Hắn vốn tưởng rằng mình có thể lý trí mà nhìn Đường Manh cùng Nhậm Triều Bắc ve vãn đánh yêu, xúc tiến tình cảm…… Vành mũ che giấu tất cả cảm xúc trong mắt Nguyễn Quân Hành.

Thấy được hành động thức thời của Nguyễn Quân Hành, Nhậm Triều Bắc không hỏi thêm nữa.

Trong nhận thức của Nhậm Triều Bắc, tuy lần trước Nguyễn Quân Hành không chấp nhận yêu cầu của hắn ta nhưng cũng không vứt danh thϊếp. Chỉ cần Nguyễn Quân Hành còn muốn cứu mẹ mình, sớm hay muộn cũng sẽ đồng ý.

Hắn ta hoàn toàn có thể dùng thủ đoạn triệt để bức bách Nguyễn Quân Hành, tuy nhiên khi thấy Đường Manh càng ngày càng thêm sống động, hứng thú với Nguyễn Quân Hành, người giống như một cái bóng ngày càng phai nhạt.

“Phải, là nhà tôi xây.” Nhậm Triều Bắc trả lời.

Đường Manh: “......” Đi nhầm rồi, cậu gần như quên mất sản nghiệp của Nhậm gia bao gồm cả xây dựng hội trường Thi đấu Cơ giáp.

Gia nghiệp Nhậm gia giàu có, Nhậm Triều Bắc lại là tính cách chó điên, Đường Manh còn nhớ rõ hôm qua hắn ta đã cảnh cáo Nguyễn Quân Hành, bắt Nguyễn Quân Hành cách xa cậu.

Tuy Nhậm Triều Bắc có hơi thích Nguyễn Quân Hành nhưng tính cách lại quá mức điên cuồng, Đường Manh tính ôm hết trách nhiệm lên người, cậu lớn giọng nói:

“Là tôi tìm cậu ấy chế tạo cơ giáp, chúng tôi vốn dĩ định đến khu Cơ giáp để thu thập số liệu.”

“Đi, chúng ta đi đo số liệu!” Đường Manh vung tay lên, hận không thể lái cơ giáp sáng loáng rực rỡ ngay lập tức.

Nguyễn Quân Hành giống như cái bóng mà đi theo bên người Đường Manh.

Nhậm Triều Bắc cũng không quá mong đợi với số liệu của Đường Manh, tuy nhiên hắn ta hy vọng tốt nhất nên là cấp C vì dưới cấp C thì không thể sử dụng cơ giáp trang bị thao tác tinh thần mới nhất.

Hắn ta đúng là có chút hứng thú với trận chiến đã định của họ nhưng nếu đối thủ là tên ngu ngốc điều khiển một chiếc cơ giáp lỗi thời thì sẽ làm hắn ta cảm thấy nhàm chán vô bổ.

Nghĩ vậy, hắn ta cũng đi theo.

Khu Cơ giáp rất lớn, ngoại trừ Đài Thi Đấu giữa sân, hai bên sườn còn có rất nhiều cơ sở vật chất, ví dụ như máy kiểm tra đo lường tinh thần lực.

Mẫu này vừa mới ra mắt trong năm nay, nghe nói rất quý hiếm, chỉ có toà Cơ giáp của học viện Quân sự Liên Bang mới được lắp đặt một cái.

Cho tới nay, toàn bộ học viện quân sự Liên Bang chỉ có Nhậm Triều Bắc đo ra tinh thần lực cấp S, rất nhiều người đều nói, tồn tại của Nhậm Triều Bắc đã định nghĩa lại tiêu chuẩn về alpha cấp S.

Lúc trước, các tiêu chí đánh giá cấp bậc của alpha bao gồm tin tức tố, thể lực, trí lực à, bây giờ thì có thêm cấp bậc tinh thần lực.

Đường Manh đi tới trước cỗ máy dụng cụ, nó nhìn qua rất giống mũ cảm ứng mà Nhậm Triều Bắc và Địch Hưng Diệp dùng khi chiến đấu, đều có hình dạng chiếc mũ, dây cáp chi chít rũ xung quanh, chẳng qua cái này là màu bạc trắng, dây thì nhiều và dài hơn, bề ngoài của mũ giáp trông cũng viễn tưởng hơn một chút.

“Nó được kết nối với trí tuệ nhân tạo Liên Bang, một khi kiểm tra được cấp bậc tinh thần lực của cậu sẽ ngay lập tức truyền vào cơ sở dữ liệu.”

“Hiện nay kiểm tra cấp bậc tinh thần lực là hạng mục mà mỗi cơ giáp sư dự bị cần làm.” Nguyễn Quân Hành giải thích: “Hiện tại kỹ thuật điều khiển của các cơ giáp mới nhất đều là kết hợp thao tác tinh thần. Cấp bậc tinh thần lực cao thì khi thiết kế buồng lái sẽ giảm bớt được những bộ phận liên quan đến thao tác tay, nhờ đó mà có thêm không gian cho các số liệu chứa đựng mệnh lệnh điều khiển từ tinh thần.”

Đường Manh tò mò mà vươn tay chạm vào một cái dây màu bạc trắng.

“Cậu chỉ cần đội mũ lên là có thể đo được cấp bậc của mình.”

Trong cuốn sách có nhắc tới cấp bậc tinh thần lực của Đường Manh, cấp S.

Tuy nhiên, khi đứng trước dụng cụ lạnh băng này, Đường Manh lại không chắc chắn. Toàn bộ Liên Bang chỉ có Nhậm Triều Bắc là tinh thần lực cấp S, cậu tận mắt xem Nhậm Triều Bắc chiến đấu nên càng có nhận thức khách quan với thực lực của hắn ta.

Cậu…….. cũng sẽ là cấp S sao?

Cấp S trông mạnh như vậy, cậu thật sự sẽ lợi hại như vậy sao?

Một viên kẹo được đưa đến trước mặt Đường Manh.

“Lúc căng thẳng tôi thường ăn gì đấy ngọt chút.” Nguyễn Quân Hành nhẹ giọng nói.

“Tôi một chút cũng không căng thẳng.”Đường Manh mạnh miệng nói, mãnh A sao lại có thể khẩn trương trước mặt bà xã chứ?!

Nguyễn Quân Hành dịu dàng nói: “Tí nữa lúc kiểm tra có thể sẽ hơi đau do cảm giác châm chích nhưng sẽ không gây ra tổn thương thật với cơ thể cậu……”

A, tại sao lại còn đau nữa chứ!

Cơ thể Đường Manh rất nhạy cảm, cảm giác đau cũng sẽ mạnh hơn so với người khác, cậu vội vàng bóc viên kẹo nhét vào miệng, vị đào mật ngọt ngào tràn ngập đầu lưỡi.

“Nếu trong lúc kiểm tra mà muốn dừng lại thì giơ tay trái lên, tôi sẽ thấy…..”

Nhậm Triều Bắc hờ hững mà nhìn Nguyễn Quân Hành dặn dò dông dài với Đường Manh. Lúc trước khi họ làm kiểm tra, giáo viên phụ trách cũng không nói từ chuyện to đến chuyện nhỏ như vậy, cứ như đang dặn dò em bé to xác ấy.

Hắn ta bắt đầu tự hỏi chính mình tại sao lại tới đây xem omega mảnh mai như này làm kiểm tra.

Đường Manh hít một hơi sâu, dưới sự hướng dẫn của Nguyễn Quân Hành mà đội chiếc mũ lên, kéo lớp kính xuống.

Vô số bộ phận lạnh băng kề sát da đầu Đường Manh, theo một cơn đau bén nhọn, mỗi một chữ ở trong cuốn sách kia đều đang chấn động biến thành ký ức hỗn loạn.

Đường Manh nhìn thấy dòng chảy số mệnh của Đường Manh trong sách kia từ chương 1:

Trang điểm đẹp đẽ tỉ mỉ lại khóc lóc chạy từ nhà hàng ra.

Cậu ta mê mang mà đứng trên đường phố người đến người đi, mất hết hồn vía về tới trước cửa nhà.

Mẹ mở cửa cho cậu ta, hỏi cậu ta làm sao thế.

“Con, anh ta….. Mẹ, Nhậm Triều Bắc hình như không thích con.”

Mẹ ôm lấy cậu ta, “Đứa ngốc này, làm gì có lý nào mà có alpha tài giỏi mới vừa gặp đã thích con chứ? Đứa nhỏ của Nhậm gia kia xuất sắc như vậy, biết bao omega vây quanh nó, nếu cứ gặp một người là thích một người thì đã sớm không đến lượt con….. Con chỉ cần cố gắng, thằng bé nhất định sẽ thích con.”

“Hơn nữa, cho dù không thích con cũng không ảnh hưởng đến việc hai đứa sống chung mà. Con xem mẹ và ba con, nhiều năm như vậy chẳng phải vẫn tốt sao?”

Vì thế omega Đường Manh kia lau khô nước mắt, nghiêm túc gật đầu, bước lên con đường mẹ cậu ta đã từng đi.

Cấp C, không, chỉ số này đã là cấp B, nó vẫn đang tăng!”

“Người đang kiểm tra là omega hả?”

“Một omega tinh thần lực cao như vậy để làm gì chứ, ai, cho tôi thì tốt rồi.”

“.....”

Nhậm Triều Bắc gắt gao nhìn chằm chằm giá trị vẫn còn đang tăng.

Nguyễn Quân Hành lại không nhìn con số khϊếp người trên dụng cụ, hắn nhìn tay trái cứ phát run của Đường Manh không chớp mắt.

Đại não của Đường Manh ngày càng đau, con số trên màn hình cũng không ngừng tăng lên.

Cậu nhìn thấy cái omega Đường Manh kia nỗ lực lấy lòng alpha tóc bạc mắt xanh, chuẩn bị hộp cơm tình yêu mang đến học viện Quân sự Liên Bang tìm hắn lại chính mắt nhìn nó bị vứt vào thùng rác.

Cậu thấy Đường Manh kia sau khi trở thành trò cười đã lựa chọn từ bỏ Nhậm Triều Bắc, muốn xem mắt với alpha khác lại kỳ quái mà đυ.ng phải Nhậm Triều Bắc trong kỳ động dục. Dù Nhậm Triều Bắc không đánh dấu cậu ta nhưng tất cả mọi người đều biết omega này ở chung một phòng với alpha có độ xứng đôi tin tức tố 90% trong kỳ động dục.

Vụ động dục ồn ào của omega này bị một alpha thờ ơ xem hết tất cả.

Omega này không còn đáng giá nữa.

Cậu nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cha Đường, nhìn thấy đôi mắt rơi lệ của mẹ Đường, cậu nhìn thấy omega kia vòng tới vòng lui, một lần nữa lại đi lên con đường theo đuổi Nhậm Triều Bắc.

“.......”

“Trời ơi…..Đến cấp A…. Sao có thể? Sao có thể có omega sở hữu tinh thần lực cấp A?!”

“Nhậm Triều Bắc không phải có một người chú omega sao? Omega đó cũng cấp A.”

“Khoan đã, tại sao nó còn tăng nữa? Không phải sẽ là……”

Đường Manh trong cơn đau như búa bổ không có cách nào nghe thấy những tiếng xì xào nho nhỏ đó, cậu không phân biệt được đến tột cùng là đầu đau hay là tâm đau.

Không cần lại đi con đường này.

Cậu nói với Đường Manh trong câu truyện.

Không cần lại đi xem mắt, không cần lại theo đuổi cái alpha kia, không cần lại nghe người nhà, không cần lại để ý ánh mắt người khác.

Không cần lại làm Đường Manh.

Làm một Alpha đi.

Làm một Alpha nhất định sẽ rất vui ha.

Cậu nhìn thấy cuối cùng, Đường Manh kia đã lảo đảo đi tới trước máy kiểm tra, đội chiếc mũ dụng cụ trắng bạc.

“Tích—”

Cơn đau liên miên từ đỉnh đầu biến mất, Đường Manh chợt mở mắt ra, nhìn thấy trên kính máy hiện lên hình ảnh giả lập của một người.

Đây là trí tuệ nhân tạo lớn nhất hiện giờ của Liên Bang— Alpha.

Nó có một khuôn mặt anh tuấn giống alpha, mũi cao mắt sâu, đường nét sắc bén.

“Đã lâu không gặp, ngài Đường Manh.” Âm thanh không có cảm xúc do máy móc tạo thành.

Đúng là đã lâu không gặp.

Lần gặp trước đã là mười hai năm trước, Đường Manh được đưa tới trước máy kiểm tra ở học viện Omega để Alpha đo lường kiểm tra.

Lần đó, Đường Manh nhỏ thấp thỏm lại chờ mong hỏi: “Ngài Alpha, cấp bậc omega của tôi là bao nhiêu?”

Trí tuệ nhân tạo sau khi đã làm từng bước kiểm tra đâu vào đấy, xác định tình trạng phát dục tuyến thể, độ dày tin tức tố, thể chất chậm rãi nói cho cậu:

“Cấp S, ngài là ưu tú nhất.”

Vì thế Đường Manh phấn khích mà đem tin tức này chia sẻ cho mọi người, nói với bọn họ, tương lai bản thân nhất định có thể gả cho một alpha xuất sắc.

“Đã lâu không gặp, ngài Alpha, cấp bậc tinh thần lực của tôi là bao nhiêu?”

Khi hỏi ra câu này, Đường Manh cảm giác như mình lại trở thành đứa trẻ đang chờ đợi phán quyết kia. Cậu đứng giữa ngã tư định mệnh, không biết bản thân sẽ học trường nào, làm nghề gì, cùng ai kết hôn sinh con…

Đi con đường như thế nào.

Âm thanh máy móc kia tựa như xuyên qua thời không, thổi tan sương mù mênh mông, lộ ra một con đường chưa biết hoàn toàn khác:

“Cấp S, ngài là ưu tú nhất.”