Chương 2: Có hứng thú xem xét việc quen tôi không?

Đây, đây là vai chính thụ trong sách Nguyễn Quân Hành?

Đường Manh có chút ngốc. Cậu vẫn còn ấn tượng mạnh mẽ với kết cục của quyển sách, vai chính thụ Nguyễn Quân Hành ưu tú như vậy, vốn nên có được cuộc đời xán lạn lại cứ thế im lặng mà chết ở phần mộ của mẹ.

Tính cách cậu ta cũng không phải kiểu vô dục vô cầu. Cậu ta từng tưởng tượng qua rất nhiều tương lai tốt đẹp. Sau khi chữa khỏi bệnh cho mẹ, cuối cùng cũng có thể tích cóp tiền, cậu ta sẽ mua một phòng ở đúng nghĩa, nơi xóm nghèo không có chỗ ở cố định nên điều cậu ta muốn nhất chính là một căn phòng lớn sạch đẹp và an toàn.

Cậu ta muốn làm một kĩ sư chế tạo cơ giáp, tạo ra cơ giáp mà omega cũng có thể sử dụng. Lớn lên ở xóm nghèo, cậu ta đã nhìn thấy đủ loại bi kịch xảy ra với omega, nếu thật sự có loại cơ giáp này thì mẹ cậu ta đã không mắc phải căn bệnh kia vào năm đó……

Thật ra cậu ta đã có bản thiết kế thử nghiệm ban đầu, chỉ là chưa từng có đủ tài chính.

Bản vẽ thiết kế đã ố vàng kia, có tên là “Mẹ”.

Khi mẹ cậu ta được chôn cất, bản vẽ thiết kế cơ giáp kia đã bị vùi vào phần mộ lạnh lẽo cùng với thi thể người mẹ quá cố.

Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, ngoại trừ muốn ôm người mẹ đã khuất thì có phải là cậu ta còn muốn cách giấc mơ đã mất gần hơn chút hay không?

Nội dung của chương cuối và chương một của cuốn sách đan xen mà cùng xuất hiện trong đầu óc Đường Manh.

Đường Manh bỗng phát hiện, trừ bỏ lần đầu tiên biết tin mẹ Nguyễn chết, Nguyễn Quân Hành không còn rơi nước mắt bao giờ nữa.

“Đừng khóc, khóc rồi rồi thì không đẹp nữa.”

Nhưng omega chịu đả kích lớn hoàn toàn nghe không lọt bất kì lời nào, còn cảm thấy vị beta này đang chê cười mình, omega cầm khăn tay ném đi, rồi sau đó khóc lóc chạy ra ngoài, chỉ để lại Nhậm Triều Bắc ở chỗ ngồi, đánh giá beta đang khom lưng nhặt khăn tay.

Lúc đầu chỉ là thuận miệng nói “Tôi chỉ thích beta, giống như cậu ta”, sau khi thấy được biểu hiện lý trí khéo léo của Nguyễn Quân Hành, Nhậm Triều Bắc lại thật sự sinh ra vài phần hứng thú.

Hắn ta nghĩ, hiện tại hắn ta cần một người bạn đời hợp pháp, dùng để ngăn cản việc xem mắt cuồn cuộn không ngừng cho hắn ta.

“Cậu quả thật không tồi, có hứng thú xem xét việc quen tôi không?” Nhậm Triều Bắc phát ra mời.

Đây là nội dung chương 1 của 《Người tình beta không thể đánh dấu》.

Đường Manh nhanh chóng chau chuốt lại cốt truyện trong đầu khiến cậu trông ngây ngốc như không thể chịu được đả kích vừa rồi.

Thật ra dù khóc cũng không phải không còn đẹp nữa. Vẫn rất xinh đẹp. Nguyễn Quân Hành nhịn không được mà nghĩ như vậy trong lòng.

Từ khi vị omega này bước vào nhà hàng, toàn bộ khách hàng và nhân viên công tác đều chú ý vị omega xinh đẹp đến quá mức này. Từ đầu đến chân cậu, không một chỗ nào không tinh xảo, giống một bông hoa hồng được tình yêu và tiền tài nuôi dưỡng, dù không tới gần, chỉ cần nhìn, cũng phảng phất như có thể ngửi được hương vị thơm ngọt.

Trên mặt cậu không giấu được bất kì cảm xúc nào, bước chân hoạt bát lại nhẹ nhàng. Nguyễn Quân Hành cách mấy bàn ăn xa xa nhìn đến, liền thấy hình ảnh omega xinh đẹp này không ngừng sửa sang lại quần áo, trong miệng lầm bầm lẩm bẩm không tiếng động, đoán ngay được đối phương hẳn là sắp gặp một người rất quan trọng.

Khi hắn bưng sữa bò đi đến bàn đó, omega xinh đẹp lại móc ra chiếc gương tỉ mỉ soi đi soi lại, hắn liền nhịn không được mà nghĩ: Có lẽ là gặp người thương.

“Ngài hôm nay rất xinh đẹp.”

Cho nên người cậu thích nhất định sẽ thích cậu, đây là lời an ủi ngầm của hắn gửi tới vị khách khẩn trương này.

Nói là an ủi, chẳng bằng nói nội tâm hắn thật sự cảm thấy như vậy.

“Omega đáng yêu như này, nếu tôi mà là alpha thì nhất định sẽ theo đuổi.”

“Đúng đấy.”

“Thật hâm mộ alpha may mắn có thể hẹn hò cùng cậu ấy nha.”

Sau bếp mấy người phục vụ beta tụ tập cùng nhau tám chuyện. Nguyễn Quân Hành an tĩnh mà nghe đồng nghiệp nói chuyện, bởi vì người mẹ bệnh nặng, hắn không có tâm trí để quan tâm mấy chuyện yêu đương giống những người trẻ cùng tuổi này.

“Tôi nhìn thấy đối tượng của omega kia rồi, là một alpha rất đẹp trai.”

Một người phục vụ chạy vào, mang theo nội tâm hóng chuyện, “Cực kì đẹp đôi! Tôi cũng không biết nên hâm mộ ai!”

Mọi người chụm đầu nhiệt liệt thảo luận cùng nhau, chỉ có Nguyễn Quân Hành vẫn yên lặng một mình làm việc, đến khi……

“Omega kia khóc rồi.”

Lúc đó, Nguyễn Quân Hành cũng không biết vì cái gì, hắn cầm khăn tay mẹ thêu đi ra, đưa cho vị omega khóc đến mức bi thương kia.

Có lẽ do ảnh hưởng của mẹ hắn, hắn không thể dửng dưng nhìn một omega khóc thút thít.

Dưới cái nhìn quan tâm chăm chú của Nguyễn Quân Hành, omega xinh đẹp nâng mắt lên, trên hàng mi cong dày vẫn còn treo nước mắt chưa lau, ánh đèn lộng lẫy của nhà hàng dừng trên đôi mắt ướŧ áŧ của cậu tựa như bầu trời đầy sao. Thanh âm còn chứa tiếng nức nở, nhỏ giọng có chút do dự nhưng lại mang theo sự kiên định không tên:

“Cậu quả thật không tồi……”

“Có hứng thú xem xét việc quen tôi không?”

Nguyễn Quân Hành: “?”

Nhậm Triều Bắc: “?”

Nhậm Triều Bắc không vui nói: “Tôi hy vọng cậu tỉnh táo một chút, không cần bởi vì tôi mà theo đuổi một beta cậu không có hứng thú.”

Đường Manh hung tợn trừng mắt lườm Nhậm Triều Bắc một cái.

Cậu rất tỉnh táo! Ít nhất so với cái tên nói không thích omega nhưng lại muốn biến Nguyễn Quân Hành thành omega thì tỉnh táo hơn nhiều!

Đường Manh đã nghiêm túc suy nghĩ rồi mới cướp lời thoại của Nhậm Triều Bắc.

Cho tới bây giờ, ước mơ của Đường Manh chính là gả cho một alpha chất lượng tốt, sinh hai bảo bối thông minh đáng yêu, tạo ra một gia đình hạnh phúc, cậu sẽ dùng toàn bộ sức lực của mình để duy trì sự tốt đẹp đó.

Chính là trong sách nói tương lai cậu sẽ biến thành một alpha, còn là cấp S giống hồi cậu là omega.

Hai alpha không thể sinh ra bảo bảo, Nhậm Triều Bắc lập tức đã bị đá ra khỏi danh sách thành viên gia đình tương lai của cậu.

Vốn dĩ Đường Manh còn có chút hoài nghi tính chân thật của quyển sách trong đầu, nhưng mà Nguyễn Quân Hành hành động giống như in trong chương 1. Cậu cũng không thể biết trước được lời nói việc làm trong tương lai của Nguyễn Quân Hành phải không?

Đúng rồi! Còn có một cách kiểm tra!

Đường Manh trừng Nhậm Triều Bắc xong, một lần nữa trông mong nhìn về phía Nguyễn Quân Hành: “Cậu tên gì vậy?”

Nguyễn Quân Hành có vẻ hoàn toàn bị hướng phát triển này dọa ngây người, sửng sốt vài giây mới nói: “Nguyễn Quân Hành.”

Đường Manh dùng sức gật đầu, cọng tóc vểnh trên đầu cũng đong đưa theo.

Tất cả trong sách đều là sự thật!

Cậu lúc trước cũng đâu biết Nguyễn Quân Hành tên là gì!

Nghĩ lại thì, hành động khôi hài của “Đường Manh” trong sách kia cũng phù hợp với tư duy logic của cậu. Mong muốn từ nhỏ đến lớn của Đường Manh chính là gả cho một alpha cao cấp xây dựng hạnh phúc gia đình, nếu cậu biến thành alpha, ước mơ chắc chắn cũng sẽ phát sinh một chút thay đổi: Cậu muốn cưới một beta chất lượng tốt, xây một tổ ấm hạnh phúc!

Vì sao lại nhất định phải cưới beta ư, đương nhiên là bởi vì khả năng sinh đẻ của Nguyễn Quân Hành tốt đến mức hệ thống Liên bang cũng phải khen một câu đó!

Trên thực tế, Đường Manh không có quan tâm đối tượng kết hôn là ai, điều cậu để ý nhất chỉ có một. Đó là khả năng sinh ra bảo bối ưu tú.

Thứ cậu cố chấp muốn có nhất chính là đứa con.

Một đứa nhỏ có cùng máu mủ ruột rà với cậu, giống như mẹ cậu đã nói, bà từng nghiêm túc bảo Đường Manh:

“Làm một omega, con nhất định phải có con cái, đứa bé sẽ là ràng buộc vững chắc nhất của con trên thế giới này. Mẹ có con, mới có động lực sống, mới cảm thấy dù đi đến nơi nào, chỉ cần ôm con, đó là nhà.”

“Bảo bối nhỏ, cơ thể mẹ không tốt, không ở cùng con được lâu, nghe lời mẹ, nhất định phải sinh một đứa bé được không? Như vậy thì bảo bối nhỏ của chúng ta sẽ vĩnh viễn có nhà rồi.”

Cho nên cậu muốn tìm bạn đời có khả năng sinh dục tốt nhất, tặng đứa con còn chưa biết mặt món quà đầu tiên trong cuộc đời: Gien tốt.

Đường Manh cầm khăn tay, cái mũi dùng sức hít một chút, mắt sáng lấp lánh nhìn Nguyễn Quân Hành,

“Nguyễn Quân Hành, tôi là Đường Manh, tôi thật sự rất vừa ý cậu! Xem xét tôi một chút đi!”

Nói xong cậu còn lay tay Nguyễn Quân Hành.

Nguyễn Quân Hành giống như bị điện giật mà muốn tránh thoát.

Tuy cách lớp bao tay trắng, Đường Manh lại nhớ tới miêu tả trong sách về bàn tay của Nguyễn Quân Hành. Đó là một đôi tay thô ráp có lực được bao phủ bởi một lớp kén, sờ lên phảng phất như có thể chạm vào cuộc sống lao động miệt mài vất vả.

Đường Manh không khỏi cảm thấy đau lòng.

Lúc cậu đọc xong cuốn sách kia trong đầu cũng giống như đã đọc xong cuộc đời của Nguyễn Quân Hành.

Theo đuổi Nguyễn Quân Hành một phần là vì con cái, một phần thật ra là vì muốn ngăn cản Nhậm Triều Bắc theo đuổi Nguyễn Quân Hành.

Quyển sách này tiết lộ rất nhiều tin tức cá nhân của Nhậm Triều Bắc. Ví dụ như người này có thói quen ở sạch cực kì nghiêm trọng, hắn ta không chạm vào đồ vật người khác từng dùng, cho dù là thú cưng yêu thích.

Nhậm Triều Bắc khi còn nhỏ từng nuôi một con mèo Ragdoll xinh đẹp, hắn ta rất thích con mèo kia, chiều chuộng vô cùng. Nhưng tính cách con mèo lại quá mức dính người, cho dù là ai cũng rất nghe lời ngoan ngoãn.

Vì thế Nhậm Triều Bắc liền vứt bỏ con mèo đó.

Đối với mèo còn như thế, với người chắc hắn ta cũng không thèm nhiều lời hơn đâu. Đường Manh cảm thấy 99% bất hạnh trong cuộc đời Nguyễn Quân Hành đều là do Nhậm Triều Bắc!

Cho dù Nguyễn Quân Hành không thể ở bên cạnh cậu, chỉ cần có thể vứt được Nhậm Triều Bắc, Đường Manh cũng cảm thấy đây là việc đáng ăn mừng.

Nghĩ vậy, Đường Manh lại lén lút liếc Nhậm Triều Bắc một cái, muốn nhìn một chút xem hắn ta có nổi lên hứng thú với Nguyễn Quân Hành như trong sách không.

Đường Manh tự cho là mình liếc trộm không ai biết, nhưng trong con mắt tinh tường của hai người còn lại thì không giấu nổi.

Động tác né tránh của Nguyễn Quân Hành khựng lại một chút, hắn rũ mắt nhìn tay bị Đường Manh nắm lấy, có chút bất đắc dĩ lại mang theo tự giễu mà thở dài trong lòng.

Mày đang nghĩ cái gì thế?

Thật sự cho rằng omega nhỏ xinh đẹp đáng yêu này thích mình sao?

Người ta chỉ đem mày trở thành công cụ khiến người mình thích ghen thôi.

Hơn nữa…… Nếu hắn tháo bao tay, không cần hắn né tránh, omega nũng nịu này sẽ sợ tới mức lập tức buông tay.

“Cậu đang làm cái gì vậy?”

Sắc mặt Nhậm Triều Bắc khó coi khác thường, hắn ta nhìn chằm chằm tay Đường Manh nắm lấy Nguyễn Quân Hành, không biết như thế nào, trên bàn tay lại xuất hiện xúc cảm tinh tế khi bị tay Đường Mạnh chạm qua. Cho dù tâm lý không muốn thừa nhận, nhưng là alpha, cơ thể đã thừa nhận trước một bước lực hấp dẫn của omega có độ xứng đôi tin tức tố cực cao với hắn ta.

Thật là một omega tùy tiện, uổng phí một khuôn mặt đẹp lại không có đầu óc, chỉ vì để hắn ta ghen mà chơi cái loại tiểu xảo không thú vị này.

“Ngài Nhậm, tôi cảm thấy anh nói cực kì có lý, tôi và anh không hợp nhau.”

Đường Manh nghiêm mặt, học theo ngữ khí bề trên của Nhậm Triều Bắc mà tuyên án:

“Cho nên, buổi xem mắt của chúng ta đến đây là kết thúc.”

Nói xong, cậu giống thay đổi một khuôn mặt khác vô cùng vui vẻ nhìn về phía Nguyễn Quân Hành, “Cậu Nguyễn, buổi xem mắt của chúng ta có thể bắt đầu rồi! Có thể chứ? Có thể chứ? Có thể chứ?”

Omega tựa như bông hoa hồng chủ động nằm lại trong lòng bàn tay thanh niên.

Mà hắn lại run tay một chút.

Hoa hồng chung quy là có gai, beta như hắn không xứng đáng có được.

Tác giả có lời muốn nói: Không sinh con, Đường Manh sẽ dần tìm được cuộc sống mà cậu ấy muốn.