Chương 227: Tôi muốn em ấy

Làm Càn - Chương 227: Tôi muốn em ấy

Mùa hạ năm 2015.

Toà nhà truyền thông Tinh Nhuệ.

Đường Nhược Dao đứng ở trước cửa văn phòng Nguyễn Cầm. Hai tay cô nắm chặt, đứng yên một chỗ im lặng cúi đầu, nhẹ nhàng giơ tay gõ cửa.

Bên trong truyền ra tiếng nói của Nguyễn Cầm: "Mời vào".

Đường Nhược Dao đẩy cửa ra, giọng nói bình tĩnh bước đến bàn làm việc của nữ nhân tóc ngắn: "Cầm tỷ".

Nguyễn Cầm ngẩng đầu lên, âm dương quái khí châm chọc một câu: "Đây không phải đại minh tinh Đường Nhược Dao của chúng ta sao? Hôm nay ngọn gió nào thổi "ngài" tới? Miếu nhỏ của ta sao chứa nổi vị đại Phật "ngài" đây".

Nguyễn Cầm người này, bản lĩnh tầm thường ham thích làm ma cô. Lần trước muốn mang Đường Nhược Dao đi xã giao, Đường Nhược Dao cùng cô trở mặt, mối quan hệ tan rã. Tuy Đường Nhược Dao ký hợp đồng với Tinh Nhuệ, nhưng hợp đồng không có nghĩa vụ chấp nhận xã giao tiếp khách, Nguyễn Cầm cũng không làm được gì cô. Nhưng hậu quả chính là một hợp đồng quảng cáo nhỏ xíu cũng không tới tay, cũng may cô còn ở trường học, thành tích chuyên ngành ưu tú, học bổng thôi cũng đủ chống đỡ học phí, cũng không cần phải vội vã kiếm tiền.

Nguyễn Cầm chán ghét nhất chính là Đường Nhược Dao luôn có một bộ dáng vẻ thanh cao, vào cái giới giải trí hỗn tạp mà còn nghĩ giữ mình trong sạch, cho người ta sờ một chút là mất miếng thịt hay sao? Bồi ngủ một đêm có thể "đỡ" biết bao nhiêu là việc. Nếu là thiên kim nhà giàu không nói, chỉ là xuất thân gia đình bình thường ở một cái hơi hẻo lánh, dựa vào cái gì mà dám kiêu ngạo?

Đường Nhược Dao đối với mấy lời trào phúng của Nguyễn Cầm chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, rũ mắt nói: "Gần nhất có bữa tiệc nào tôi có thể đi không?"

Nguyễn Cầm nói: "Tôi mang cô đi làm gì? Để cô ném sắc mặc cho tôi xem à?"

Đường Nhược Dao: "Xin lỗi."

Nguyễn Cầm suýt nữa làm rơi cây bút: "Cô nói cái gì?"

Đường Nhược Dao mở miệng rõ ràng lặp lại một lần: "Thật xin lỗi." Cô cúi đầu nói: "Lúc trước là tôi không hiểu chuyện."

Nguyễn Cầm: "Cô lặp lại lần nữa, nhìn vào mắt tôi nói."

Đường Nhược Dao ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt Nguyễn Cầm: "Thật xin lỗi, tôi sai rồi."

Giọng nói của cô không hề gợn sóng, giống như đem tôn nghiêm hai tay dâng lên mặc cho nó người khác giẫm đạp như không phải là chính mình. So với sự sống chết chưa rõ của ba cô đang nằm ở bệnh viện thì tôn nghiêm tính là cái gì?

Mặt Nguyễn Cầm nghiền ngẫm mà đi tới, duỗi tay vỗ vỗ vào gương mặt tràn đầy Collagen của cô.

Cô gái nhỏ 19 tuổi, mới thành niên không bao lâu, làn da bóng loáng vô cùng mịn màng, nhéo cằm cô mà đánh giá: "Sớm thông suốt thật là tốt, lấy cái nhan sắc này, chỉ cần chịu nổ lực, không lo không có cái đường tốt mà đi."

Đường Nhược Dao rũ mắt nói: "Cô nói đúng".

Nguyễn Cầm buông cô ra, xua tay nói: "Cô về trước đi, có tiệc thích hợp tôi sẽ gọi cho cô."

Đường Nhược Dao bất động, nhỏ giọng hơn so với vừa rồi: "Có thể...... nhanh một chút không?"

Nguyễn Cầm nghi hoặc nhìn cô.

Đường Nhược Dao nói: "Hiện tại là nghỉ hè, tôi muốn nhận quảng cáo."

Sau khi ra khỏi truyền thông Tinh Nhuệ, Đường Nhược Dao đứng chờ xe buýt đến bệnh viện XX. Dòng người dày đặt trước phương tiện giao thông công cộng, trên dưới chen chúc nhau, Đường Nhược Dao xếp hàng lên xe, bỏ vào 2 tệ.

Cô ngồi vào trạm thứ hai, thời gian đếm ngược, một tiếng mười phút, nếu đổi qua tàu điện ngầm thì tốn đến 5 tệ.

Hiện tại Đường Nhược Dao không phải đại minh tinh tương lai, cô ngồi trên xe buýt đầy mùi vị khó ngửi, điều hòa trong xe cũng không làm tiêu tán đi được, cô mặc chiếc áo thun trắng, quần jean xanh giặt đến trắng bệch, nắm chặt tay vịn trên đầu, cùng hành khách bên cạnh vai dựa gần nhau, chiếc xe buýt lay động đến thân hình lắc lư, tóc mái che khuất đôi mắt, biểu tình cô chết lặng.

Xe phanh lại một tiếng chói tai, con quái vật khổng lồ dừng lại ở trạm trước cổng bệnh viện, bên trong xe thông báo đã đến nơi, mọi người nối đuôi nhau mà bước ra.

Mùi mồ hôi biến mất, đổi thành một không khí đầy mùi nước sát trùng.

Đường Nhược Dao vừa bước đến hành lang phòng chăm sóc đặc biệt ICU thì bất ngờ một nữ nhân hung tợn nhào ra, đấm đánh vào bả vai cô, nắm xé tóc dài của cô, vừa khóc vừa mắng: "Ngươi là cái đồ sao chổi, lão Đường nhà chúng ta như thế nào lại có một thứ tai tinh như ngươi!"

"Vì cái gì người bị xe đâm không phải là ngươi! Ngươi thế mà còn mặt mũi sống trên đời này sao!!"

"Ta đã tạo cái nghiệp gì mà gặp phải ngươi, cái đồ oan gia đòi nợ này a!"

Hộ lý nghe tiếng huyên náo vội chạy đến can ngăn, nói: "Đừng gây ầm ĩ, có việc thì ra ngoài rồi nói."

Đường Nhược Dao kéo Giang Tuyết Trân đi ra ngoài.

Giang Tuyết Trân không chịu nhưng sức Đường Nhược Dao quá lớn, khi tới gần cầu thang, cô mới nới lỏng tay, Giang Tuyết Trân được tự do liền giơ tay ném ra một cái tát.

Đường Nhược Dao nghiêng đầu, cuối cùng chỉ tát trúng vào cổ. Cô có làn da trắng, mùa hè ra ngoài làm thêm cũng không bị ngâm da, đánh như vậy, một mảng lớn da đều bị đỏ, màu da trắng nõn tương phản hiện lên càng thêm bắt mắt.

Cô ngước lên, đôi mắt sâu như giếng không chút gợn sóng liếc Giang Tuyết Trên một cái.

Giang Tuyết Trân tự dưng thoáng thấy sợ hãi nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, đúng tình hợp lý mà chất vấn: " Tiền đâu? Ngươi không phải đi kiếm tiền sao? Phí phẫu thuật đều là phải tạm ứng, lại không kiếm ra tiền, ông ấy chỉ có đường chờ chết thôi."

Giọng nói Đường Nhược Dao nặng nề: "Con đang nghĩ cách."

Giang Tuyết Trân nói: "Nghĩ cách nghĩ cách, ta xem ngươi là muốn ba ngươi chết."

Đường Nhược Dao vành mắt đỏ hồng, lại phảng phất như là ảo giác lướt qua.

Giang Tuyết Trân lại nói: "Nếu không phải ông ấy tới thăm ngươi thì cũng sẽ không xảy ra chuyện, làm người phải có lương tâm đúng không?"

Đường Nhược Dao giọng nói càng nặng, tiếng nói vang lên như giấy nhám chà xát, cô nói thật chậm: "Căn hộ kia...."

Giang Tuyết Trân lập tức nói: "không được! Căn hộ đó không thể bán! Bán thì em ngươi ở nơi nào? Ba ngươi về sau sống ở đâu? Một nhà chúng ta bao nhiêu đó người lưu lạc ngoài đường sao?". Bà ta càng nói, càng rướn cái eo lên, đôi mắt liếc xéo, chanh chua nói: "Ngươi là sinh viên, ngươi có chỗ ở rồi mới mặc chúng ta lưu lạc đầu đường xó chợ phải không?"

Đường Nhược Dao cầu xin nói: "Dì à, con thật sự không thể nào kiếm được nhiều tiền như vậy, coi như là con mượn dì."

Giang Tuyết Trân đề cao âm giọng: "Ngươi mượn hay là cướp? Ngươi lấy cái gì trả?"

Đường Nhược Dao rũ mắt một lúc, cong cong khóe môi tự giễu. Cô lại nâng mắt lên lần nữa, đem hộp cơm vẫn luôn xách theo nãy giờ đưa cho bà ta, nói "Dì còn phải chăm sóc cho ba, đừng để bị đói, con đi trước đây."

Cô khom người xoay lưng lại rồi bỏ đi.

Nguyễn Cầm thật nhanh đã gọi tới, vừa cách một ngày liền nói với cô buổi tối có tiệc xã giao, hỏi cô có đi hay không? Đường Nhược Dao mở tủ quần áo ra lấy ra cái váy mua vào tết năm trước, mặc vào, cô là cái sinh viên hàng thật giá thật, váy liền màu trắng tuyết mặc vào trên người càng mang đậm khí chất thanh thuần của sinh viên.

Nguyễn Cầm nói mấy lão nam nhân kia thích nhất chính là nữ sinh trong trắng, thuần khiết.

***

Trên bàn tiệc tiếng cụng ly tiếng cười đùa phi thường náo nhiệt.

Nguyễn Cầm đưa mắt ra hiệu với Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao nhẫn nhịn cơn buồn nôn, rót đầy rượu vào cái ly đặt trước mặt mình, nặn ra nụ cười, bắt chước các nữ sinh khác cách thức ăn nói, nhẹ giọng lên tiếng: "Lưu tổng, em kính ngài một ly."

Ánh mắt háo sắc của gã đàn ông tai to mặt lớn ngả ngớn mà quét qua toàn thân cô, hắn nói: "Được nha, nhưng chỉ uống rượu không thì có chút chán, chúng ta chơi trò mới một chút thế nào?"

Nguyễn Cầm nói: "Lưu tổng muốn chơi như thế nào?"

Lưu tổng nói: "Rượu giao bôi thì sao? "

Nguyễn Cầm lập tức xu nịnh: "Rượu giao bôi thú vị lắm nha."

Đường Nhược Dao sắc mặt trắng bệch.

Nguyễn Cầm: "Tiểu Đường."

Đường Nhược Dao kéo ra một nụ cười: "Đều nghe Lưu tổng."

Đường Nhược Dao cầm ly rượu bước tới, những người khác bắt đầu ồn ào.

"Lão Lưu nhà ngươi da mặt già như thế mà không biết xấu hổ cùng cô gái nhỏ uống rượu giao bôi à? Một vị nhà đầu tư khác lên tiếng trêu ghẹo.

Lưu tổng lại nói: "Ngươi thật không hiểu biết, rượu giao bôi chính là uống cùng em gái nhỏ mới thật thú vị, chẳng lẽ uống với bà thím già trong nhà sao a?"

Bạn bè hắn cười ha ha.

Lưu tổng nhìn qua nhìn lại đánh giá Đường Nhược Dao, cảm thấy cô gái nhỏ này lớn lên thật đẹp. Lão dấn thân trong giới đã nhiều năm, gặp qua không ít hạt giống tốt, nhưng Đường Nhược Dao vẫn khiến lão sáng mắt.

"Giao bôi! Giao bôi! Giao bôi!"

Nam nữ trong phòng kêu hô hò hét, không khí vô cùng náo nhiệt.

Đầu ngón tay ở cái tay còn lại của Đường Nhược Dao hầu như đã véo sâu vào da thịt, giữa tiếng hoan hô càng ngày càng lớn, cô uống một hơi cạn sạch, lật ngược miệng ly một giọt cũng không còn, hơi hơi nhấp khóe môi lên cười.

Lưu tổng la to một tiếng: "Tốt".

Hắn cầm lấy tay Đường Nhược Dao, vỗ vỗ, gần như vô tình mà sờ soạng lên bàn tay bóng loáng, cười ha hả.

Đường Nhược Dao nét mặt không cảm xúc.

Nguyễn Cầm xoay tròn tròng mắt, ánh mắt hiện lên một tia hiểu rõ.

*** *** ***

Nguyễn Cầm đứng ở toilet, châm một điếu thuốc, rất có hứng thú hỏi: "Cô muốn câu kim chủ? Tại sao đột nhiên thông suốt?"

Đường Nhược Dao mặt không biểu tình, lại giống như cam chịu.

"Như vậy mới là sáng suốt, cô ở trong giới không quyền không thế, trèo lên quá khó khăn, tôi cũng vì muốn tốt cho cô". Nguyễn Cầm hút một hơi, phun làn khói trắng lên mặt cô: "Thật ta tôi có thể giới thiệu cho cô một người."

"Rộng rãi không?" Đường Nhược Dao nhìn chằm chằm Nguyễn Cầm, con ngươi luôn trong trẻo kia ở trong làn khói lại trở nên hết sức u ám.

"Đương nhiên". Nguyễn Cầm như muốn thấy được chút dao động trên gương mặt kia, khóe môi tươi cười càng sâu.

Nguyễn Cầm nghĩ nghĩ lại nói: "Tưởng tổng của điện ảnh Kiêu Tuấn cùng tôi có vài phần giao tình."

Đường Nhược Dao: "Tôi muốn tiền mặt, loại mà có thể lấy ngay lập tức".

Trong lòng Nguyễn Cầm ta nổi lên một ý nghĩ, bật thốt nói: "Cô là vì tiền."

Đường Nhược Dao không đáp lời.

Lại là bộ dáng vĩnh viễn cao cao tại thượng, rõ ràng vừa rồi còn bồi mấy lão nam nhân vui vui vẻ vẻ, cô ta rốt cuộc là cao ngạo cái gì?

Nguyễn Cầm lạnh lùng nói: "Đây là thái độ cầu xin của cô đó hả?"

Đường Nhược Dao cúi đầu không nói gì.

Nguyễn Cầm dung mu bàn tay vỗ vỗ mặt cô, nhàn nhạt nói: "Vậy còn tạm được."

Đường Nhược Dao không biết vì sao lại chết lặng đến muốn cười phá lên, vì thế mà thật sự tươi cười một cái với cô ta.

Một lần cũng là giẫm, hai lần cũng là giẫm, chỉ cần lấy được tiền thì tuỳ cô ta giẫm đạp chính mình thế nào cũng được.

Nguyễn Cầm nói: "Dù gì chúng ta cũng là người quen. Nếu cô cần tiền gấp thì tôi sẽ tìm người thu xếp cho cô, chờ thông báo của tôi."

Đường Nhược Dao nói: "Cảm ơn Cầm tỷ."

Khoé miệng Nguyễn Cầm hiện lên một nụ cười, nói: "Đi thôi, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không hại cô." Cô ta dẫn bước đi trước, Đường Nhược Dao cũng theo sau rời đi.

Nguyễn Cầm mang Đường Nhược Dao đi gặp Tưởng tổng Tưởng Thế Khôn của công ty điện ảnh Kiêu Tuấn. Tưởng Thế Khôn rất hài lòng. Ngay đêm đó liền mang Đường Nhược Dao tới một bữa tiệc, có ý muốn khoe khoang hàng tốt.

Trong quán ngồi đầy nhưng tên đàn ông bụng phệ. Có người giống với Tưởng Thế Khôn cũng mang theo vài phụ nữ. Người này so người kia càng xinh đẹp càng trẻ tuổi hơn. Thế nhưng Đường Nhược Dao vừa đến liền hạ thấp nhan sắc của những cô gái kia. Tưởng Thế Khôn cực kì đắc ý thoả mãn trước những lời giả vờ oán giận của mấy lão bạn tốt kia.

Đường Nhược Dao mượn cớ đi toilet, ra ngoài cho thoáng gió một chút.

Trên đường trở về lại bị người chặn ở hành lang. Đó là một vị lão tổng khác ngồi cùng bàn với Tưởng Thế Khôn, họ Hoàng. Lúc Tưởng Thế Khôn kêu cô kính rượu có giới thiệu qua với cô.

Người tới không có ý tốt, Đường Nhược Dao cố gắng bình tĩnh nặn ra một nụ cười: "Hoàng tổng."

Hoàng tổng cười tủm tỉm duỗi tay sờ cằm cô.

*** [Sắp gặp nhau nhé] ***

Cách đó không xa trong một căn phòng khác, khí thế sôi sục ăn uống linh đình.

Tần Ý Nùng giơ tay vén mái tóc xoăn dài, mặt mày khí khái phong lưu, chặn lại ly rượu trước mặt, khẽ cười nói: "Lát nữa uống sau, tôi đi toilet đã."

"Phải nhanh trở về a".

"Đều đang chờ cô đó."

"Nhất định rồi". Tần Ý Nùng gật đầu cười nhạt.

Cô mang theo Quan Hạm ra khỏi phòng, đi tới nơi thoáng khí hơn. Trong vô thức liền đi tới gần cuối hàng lang, bắt gặp được một cảnh tượng.

Một người đàn ông mập mạp đang chống tay áp chế một cô gái trẻ lên tường.

Cô gái nhỏ căng chặt quai hàm, quật cường lại ẩn nhẫn, nổ lực nghiên đầu tránh đi bàn tay phải đang duỗi tới. Nhưng cô ấy không dám giãy giụa quá mức, chỉ có thể né tránh trong phạm vi hạn chế, không khỏi bị chiếm chút tiện nghi. Thỉnh thoảng còn phải nở nụ cười lấy lòng, hi vọng đối phương sớm chút buông tha chính mình.

Trường hợp như vậy, Tần Ý Nùng gặp qua không phải một ngàn thì cũng là hơn trăm lần. Cô cũng từng là một trong số họ.

Tần Ý Nùng vốn định quay người rời đi, nhưng không biết là do say rượu hay một xúc động kì lạ nào đó, cô vẫn đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn cảnh tượng này. Ánh mắt không phân biệt được cảm xúc.

Nhìn cô ấy giãy giụa. Nhìn cô ấy bất đắc dĩ. Nhìn cô ấy ẩn nhẫn. Nhìn cô ấy hèn mọn. Nhìn cô ấy từng bước từng bước hãm sâu vào vũng bùn lầy lội.

Trợ lý Quan Hạm nhìn theo ánh mắt cô, nhẹ giọng nói: "Tần tỷ?"

Tần Ý Nùng ừ một tiếng, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.

Quan Hạm nói: "Chúng ta trở về?"

Tần Ý Nùng hắng giọng ừ.

Cô xoay người rời đi, sau khi đi được hai bước, ma xui quỷ khiến mà quay đầu lại nhìn.

Ánh sáng từ hành lang chiếu vào mắt cô bé kia, ánh lên giọt lệ nhợt nhạt trong suốt.

Ánh lệ giây lát lướt qua, bốc cháy lên ý chí chiến đấu vĩnh viễn không chịu thua, kiêu ngạo mà nhẫn nhịn, giống như đại bàng thấp cánh trên thảo nguyên, tạm thời cúi đầu chỉ để một kích bắt gọn con mồi.

Một đôi mắt như vậy.

Một đôi mắt quen thuộc như vậy

Bước chân Tần Ý Nùng vô luận thế nào đều không thể nhấc nổi.

Cô đột ngột dừng lại, nhướng mi, trước ánh mắt khó hiểu của trợ lí, ngữ khí bình đạm nói: "Đi hỏi thăm thử xem hai người bọn họ ở phòng nào?"

Đồng tử Quan Hạm hiện lên chút ngạc nhiên, nhưng ưu điểm lớn nhất của cô là những chuyện không nên hỏi sẽ không nhắc tới một lời. Tần Ý Nùng trở về chỗ ngồi không lâu, Quan Hạm liền tiến vào nói bên tai cô số phòng.

Đường Nhược Dao cuối cùng vẫn thoát được người họ Hoàng kia. Tưởng Thế Khôn sai người ra tìm cô. Nghe tiếng cười của những người bên cạnh, cô máy móc cầm ly rượu lên uống với từng người mời rượu cô. Nhưng tinh thần thì ngày càng tồi tệ, sắc mặt tái nhợt, chỉ có cánh môi bị cô cắn hiện lên vài phần huyết sắc.

Không biết từ lúc nào, cửa phòng đột nhiên mở ra, ngoài cửa có một người đứng đó.

Mọi người đều hoan nghênh chào đón: "Tần tổng."

Đường Nhược Dao cúi đầu, cũng vâng vâng dạ dạ nói theo: "Tần tổng."

Cô không biết Tần tổng là nam hay nữ, già hay trẻ, cũng không quan tâm đối phương là ai. Cô chỉ đang ngồi mất hồn, từ nay trở đi cô sẽ phải sống một cuộc đời tăm tối đau khổ như hôm nay.

Tần Ý Nùng liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi trong góc nào đó.

Nói là cô gái nhỏ, đúng thật sự là nhỏ, tóc dài đen nhánh, khuôn mặt trắng như tuyết, chiếc cằm nhòn nhọn thon gọn, 17, 18 hay là 19 ? Đã thành niên sao?

Em ấy đang run rẩy.

Tần Ý Nùng bình tĩnh thu hồi ánh mắt.

Mọi người đem chỗ ngồi trung tâm nhường ra. Tần Ý Nùng cũng không khách khí ngồi xuống. Trong bàn này, không ai có quyền thế hơn cô.

Tần Ý Nùng lấy cớ nhìn thấy một người bạn nên qua đây. Trên bàn đúng là có hai người thật sự quen biết với Tần Ý Nùng. Cô rất tự nhiên hoà vào bàn tiệc, mang đề tài hướng tới thi uống rượu, thắng liền có thưởng.

Ở phòng kia, trước khi qua đây, Tần Ý Nùng đã uống rất nhiều rượu, lúc này khoé mắt hàm xuân tràn đầy mê hoặc, nói: "Ừmm? Nếu tôi thắng thì sao?"

Cả bàn nhìn thẳng vào cô.

Có người sảng khoái nói: "Tần tổng muốn gì cũng được, thậm chí thua cũng không sao. Chỉ cần Tần tổng vui là được."

Tần Ý Nùng chống cằm, nói: "Cái gì đều có thể sao?"

"Đương nhiên."

"Muốn người cũng được sao?"

Tất cả mọi người trong phòng đều cười rộ lên, người nọ cười to nói: "Nếu được Tần tổng nhìn trúng thì đó là phúc phận của chúng tôi."

Tần Ý Nùng ghét bỏ mà "xuy"một tiếng, nói: "Ai nhìn trúng mấy người chứ. Tôi chính là nói mấy cô em nhỏ nũng nịu này."

Nhờ "thanh danh tốt" của cô - nam nữ đều ăn sạch, cô "muốn" em gái nhỏ cũng không phải nói đùa.

Người này vẫn hào sảng như cũ nói: "Tần tổng muốn ai, mang đi là được."

Ở trong mắt bọn họ, mấy cô nàng này đều là đồ chơi. Nếu có thể đưa cho Tần Ý Núng để đổi lấy chút giao tình, nhịn đau từ bỏ món đồ yêu thích cũng được.

Tần Ý Nùng nói: "Đây là chính anh nói đấy nhé." Cô nói: "Mọi người đều đồng ý sao?"

Tần Ý Nùng là phụ nữ, lại còn là một người phụ nữ xinh đẹp như hoa. Mấy lão già này cũng không thể làm gì khác hơn bởi bản tính thích khoe khoang trước mặt phụ nữ. Vì mặt mũi nên không được cũng phải được. Hơn nữa họ căn bản cũng không tin một mình Tần Ý Nùng có thể uống thắng tất cả. Bởi vì họ đều không nhắc tới nếu bọn họ thắng thì sẽ như thế nào.

Trong mắt họ, Tần Ý Nùng mặc dù có quyền thế nhưng bọn họ cũng chỉ xem cô là đồ chơi cao cấp hơn tí thôi.

"Đồng ý."

"Đồng ý."

Tưởng Thế Khôn cũng nói: "Đồng ý."

Người lên tiếng lúc nãy lại nói tiếp: "Tần tổng muốn ai, hiện tại liền có thể chọn, bọn tôi chắp tay tặng hàng."

Tần Ý Nùng cười duyên hai tiếng, nói: "Kia làm sao được? Đã nói thắng mới có thể chọn."

Đối phương nói: "Tốt thôi, vậy chúng ta bắt đầu nào."

........

Mùi rượu lan toả, người cuối cùng nấc lên một tiếng, bụng phập phồng muốn nôn, liên tục xua tay. Tần Ý Nùng đặt ly rượu trong tay xuống, nhoẻn miệng cười nói: "Cảm ơn."

Ngoại trừ gương mặt có chút đỏ, làm cho cô so với vừa nãy càng thêm diễm lệ, thì bên ngoài nhìn không ra chút khó chịu nào.

Sắc mặt mấy tên nam nhân đều không vui lắm. Nhưng rượu là bọn họ tận mắt nhìn thấy cô uống.Thua cũng phải thua có phong độ. So đo với phụ nữ, không phải người ga lăng. Người dẫn đầu kia lại ra mặt lần nữa cười nói: "Tửu lượng của Tần tổng thật tốt."

Tần Ý Núng nói: "Anh cũng không kém, tôi uống nữa liền phải say." Cô uể oải nhắm mắt lại, dùng đầu ngón tay ấn huyệt thái dương. Trông dáng vẻ thật sự không ít men say. Khuôn mặt kiều mỹ càng thêm động lòng người.

Bọn đàn ông đều trầm mê sắc đẹp đến không thể tức giận nổi.

Tần Ý Nùng mở mắt ra, cười nói: "Đã đến lúc nên thực hiện giao kèo."

Cô thở dài từ tận đáy lòng.

Trên bàn náo nhiệt như vậy nhưng cô gái nhỏ kia đều chẳng phản ứng gì. Sắc mặt tái nhợt đến doạ người, có lẽ sắp không nhịn được nữa.

Có người đáp lại: "Đương nhiên rồi."

Tần Ý Nùng xem xét từng người một với vẻ mặt vui đùa. Những cô nàng khác được cô để ý đều khẩn trương xen lẫn hưng phấn, không dám nhìn thẳng vào cô, chỉ dám liếc trộm một cái. Đi theo ai cũng vậy, tại sao lại không chọn một kim chủ nhiều tiền lại còn xinh đẹp chứ? Đã vào đây còn để ý kim chủ là nam hay nữ nữa sao?

Nghe nói nữ kim chủ đối với tình nhân còn rộng rãi hào phóng hơn.

Ánh mắt Tần Ý Nùng dừng lại trên người Đường Nhược Dao, hơi nhướng mày, ngữ khí ngả ngớn hỏi: "Em ấy tên gì?"

Có người trả lời cô: "Đường Nhược Dao."

Tần Ý Nùng thấy đến cô gái nhỏ giống như chim sợ cành cong mà kịch liệt run rẩy, ngẩng đầu lên. Đôi mắt màu hổ phách tràn đầy hoảng loạn nhìn về phía cô.

Cô gái nhỏ sửng sốt.

Tần Ý Nùng buồn cười nghĩ: Em rốt cuộc cũng nhìn thấy tôi!

Tần Ý Nùng lười biếng một tay chống cằm, tay kia thản nhiên chỉ hướng Đường Nhược Dao, nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng không thể chối từ nói: "Tôi muốn em ấy."

Tưởng Thế Khôn buột miệng thốt lên: "Không được."

Vừa tới tay không lâu, hắn còn chưa hưởng được mùi vị gì, Nguyễn Cầm nói với hắn cô là sinh viên Học viện Hài kịch Thủ Đô, thứ tốt như vậy không phải lúc nào cũng có.

Tần Ý Nùng không vội, cười nhạt nói: "Tại sao không được?"

Tưởng Thế Khôn: "Không thể là cô ta."

Tần Ý Nùng vẫn chậm rì rì như cũ, nói: "Ý anh là những người khác thì được?"

Tưởng Thế Khôn: "..."

Bạn bè xung quanh lão không vui nói: "Tưởng tổng, như vậy không tốt lắm. Sao chúng tôi đều được hết mà mình anh không được?"

Một người khác lên tiếng giải vây: "Đúng vậy, ban đầu chúng ta đều đồng ý rồi mà. Không phải chỉ là một vật cỏn con sao? Tần tổng nhìn trúng nghĩa là hai người có chung ánh mắt đấy. Sau này..."

Tưởng Thế Khôn không phải nghe không hiểu lời ám chỉ của bạn tốt. Thứ nhất là hắn không thể lật lọng. Thứ hai, hắn không thể đắc tội Tần Ý Nùng. Thứ ba, làm hài lòng Tần Ý Nùng sau này hắn có cơ hội hợp tác, lãi chứ không lỗ. Nhưng hắn chính là không thể trơ mắt nhìn miếng mồi ngon đã đến bên miệng lại còn bay mất.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Tần tổng, ngày mai tôi tự mình đem qua cho cô được không?"

Tần Ý Nùng cười như không cười.

Coi cô là ngu ngốc sao? Một đứa bé ngây ngô như vậy. Ở lại với hắn cả đêm, hắn còn có thể nhả xương sao?

Tưởng Thế Khôn thấy cô dầu muối không ăn, hận đến trong lòng chửi má nó.

Tần Ý Nùng gọi Quan Hạm kéo chiếc ghế dựa đặt bên cạnh mình. Cô vốn dĩ muốn vẫy tay với cô bé đang ngây người đằng kia, kêu em ấy lại đây, nhưng trong đầu giật giật, lại đưa mắt ra hiệu với Quan Hạm.

Quan Hạm bước tới, vươn tay kéo lấy cổ tay Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao như một con rối gỗ bị giật dây, bị cô ấy dễ như trở bàn tay đưa tới ngồi vào bên cạnh Tần Ý Nùng.

Những cô gái khác bị rớt tuyển liền sôi nổi lộ ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

Đương sự lại trì độn.

Cô giống như nhận ra người này là ai, lại như là không phải. Thậm chí bản thân đang ở nơi nào cũng không rõ.

Thế giới trở thành một khoảng trắng mênh mông, hư ảo đến đáng sợ.

Một cái ly được đặt vào trong tay cô. Đường Nhược Dao nhếch môi cười, máy móc muốn nâng ly kính rượu. Một bàn tay vươn tới chặn lại cổ tay gầy mảnh của cô.

Thần kinh đang trì độn giờ mới chậm nửa nhịp mà phản ứng lại. Cái ly trong tay không còn là rượu mà là nước ấm.

Cô nghiêng đầu, đối diện với một đôi mắt đào hoa đầy ý cười.

Đường Nhược Dao ngẩn ra.

Bàn tay đang đè lên cổ tay cô rời khỏi. Cô đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy được đầu ngón tay thoáng xẹt qua. Tinh xảo trắng nõn như ngọc thạch.

Ôm trong tay ly nước ấm, chậm rãi uống vài ngụm.

Đại não vốn đang tê liệt của Đường Nhược Dao khởi động lại, nghe cuộc trò chuyện trên bàn, nắm bắt được vài câu liên quan và bắt đầu có được phán đoán sơ bộ về tình cảnh hiện tại của bản thân.

Cô đây là... bị cướp người?

Người cướp cô còn là... đợi đã, đầu cô còn choáng váng hơn lúc nãy, thế nhưng là Tần Ý Nùng.

Là nhà nhà đều biết đại minh tinh Tần Ý Núng đó sao?

Cô không đυ.ng phải đồ giả đó chứ?

Đường Nhược Dao lén lút nhìn sang.

Tần Ý Nùng vì không muốn cho mục đích của chính mình trở nên quá rõ ràng, con ngươi vẫn tràn đầy ý cười diễm lệ, tiếp tục trò chuyện với mấy lão già xung quanh. Cô bỗng nhiên cảm thấy một ánh nhìn chăm chú đến từ bên cạnh.

Tiếng nói Tần Ý Nùng không dễ nhận thấy mà tạm dừng, không hề quay nhìn lại. Cũng nhanh chóng, ánh mắt kia liền biến mất.

Đường Nhược Dao nhìn xuống ly nước ấm chỉ còn lại một nửa.

Làm sao bây giờ?

Nếu Tần Ý Nùng mang cô đi, hợp đồng cô thương lượng với Tưởng Thế Khôn liền không dùng được. Cô đi đâu kiếm được tiền? Tần Ý Nùng có rộng rãi không? Liệu cô ấy có đồng ý điều kiện của mình? Nếu không đồng ý, cô phải trở về tìm Tưởng Thế Khôn lần nữa ư? Hay là nhờ Nguyễn Cầm giới thiệu người khác, ba cô có thể đợi lâu như vậy được sao?

Dù thế nào đi nữa, cô cũng đã là con cá nằm trên thớt, mặc người chém gϊếŧ. Tình cảnh hiện giờ không cho phép cô được ý kiến.

Hiện nay chỉ có cách là đi một bước tính một bước.

Cả người cô yên lặng như một vũng nước đọng, mất hết sức sống.

Tần Ý Nùng rất nhạy cảm với sự thay đổi cảm xúc của những người xung quanh, hơi khẽ dời ánh mắt nhìn sang người bên cạnh.

"Không cần tiễn". Tần Ý Nùng bước ra hướng cửa. Phía sau là Đường Nhược Dao im lặng đi theo. Quan Hạm đứng ở bên cạnh cô.

Tưởng Thế Khôn nhìn chằm chằm Đường Nhược Dao không rời. Bạn bè bên cạnh lôi kéo tay hắn, Tưởng Thế Khôn mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, dặn dò Đường Nhược Dao: "Phải chăm sóc Tần tổng thật tốt, biết không hả?"

Đường Nhược Dao: " Biết ạ."

Giọng nói này rất ngoan ngoãn nghe lời, nếu không phải tận mắt chứng kiến Đường Nhược Dao mở miệng chắc sẽ nghĩ rằng nó phát ra từ một thân thể khác.

Ngay cả chính bản thân Đường Nhược Dao cũng không thể tin được rằng cô thật nhanh liền bị cắt thành hai nửa, thuần thục dễ dàng diễn vai diễn sắp được trao. Cô cười tự giễu trong lòng.

Tần Ý Nùng lần đầu tiên gặp cô nên cũng không biết tính cách cô nguyên bản ra sao. Tuy trực giác cảm thấy có chút kì lạ nhưng cũng không có tâm tư suy nghĩ gì nhiều.

Quan Hạm thuê một căn phòng cao cấp ở khách sạn gần đó.

Tần Ý Nùng ngồi ở ghế nhà ăn, trong tay cầm một ly trà giải rượu, nhìn kỹ mà đánh giá cô gái nhỏ đang khoanh hai tay đứng trước mặt mình.

*********************

*********************

Tác giả có lời muốn nói:

Viết về chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian vừa mới được bao nuôi, cách hai người rơi vào bể tình, vẫn còn nữa aaaaaaaaa...

Editor: Đoạn cuối và 4 chương sau có lấy tư liệu của bản drop trên mạng, sửa lại đôi chút xưng hô...

Người nào đó thấy lỗi chính tả nhắc nhẹ ta một chút, cảm tạ!