Chương 228: Tần Ý Nùng tới "ngủ" cô.

Đằng sau ánh mắt bình tĩnh của Đường Nhược Dao là trái tim đập nhanh đến lợi hại, cổ họng phát khô, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Lần đầu tiên cô sinh viên 19 tuổi như cô gặp phải tình huống này. Lúc trước cô đã quyết định ủy khuất bản thân bán mình cho Tưởng Thế Khôn, trong lòng đã biết mình bước tiếp theo sẽ bị đối xử thế nào, nhưng hiện tại cô lại lâm vào trạng thái mù mịt không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Cô bắt đầu hối hận vì cái gì lại lỗ mãng đi theo chị ấy vào đây, tên tuổi, thân phận, cái gì cũng không có nói với nhau một câu không phải sao? Người này còn mang mình ra từ bàn tiệc kia, rốt cuộc chị ấy có biết mình tạm thời còn chưa phải là người của Tưởng Thế Khôn hay không, mình và ông ta chỉ mới thỏa thuận miệng, còn không ký hợp đồng, tiền cũng chưa lấy được.

Nếu đối phương không chịu đáp ứng điều kiện của mình, lại không thả mình ra, bá đạo mà cưỡng ép mình thì phải làm sao? Bọn họ hai người, chính mình chỉ có một người...

Đường Nhược Dao khẽ nhìn về phía sau, phỏng chừng khoảng cách từ mình đến cửa, cùng với tỉ lệ bỏ của chạy lấy người xác suất có bao nhiêu khả năng.

Bỗng một tiếng va chạm thanh thúy kéo lại sự chú ý của Đường Nhược Dao, gương mặt cô trắng bệch, áp chế lại bản năng run rẩy.

Tần Ý Nùng cầm chiếc muỗng sứ trắng khuấy đảo ly trà giải rượu, thong thả ung dung mà mở miệng. Giọng nói của cô cũng giống như trong phim, mềm nhẹ dễ nghe, như âm thanh của thiên nhiên.

"Tên họ."

"Đường Nhược Dao."

"Giới tính."

"......" Đường Nhược Dao cúi đầu nói: "Nữ."

"Tuổi."

"Mười chín."

Tần Ý Nùng ở trong lòng thở dài, nghĩ: Đã thành niên.

"Nghề nghiệp."

"Sinh viên."

"Trường nào."

Tần Ý Nùng chú ý tới cô gái nhỏ hơi mím mím cánh môi.

Chắc là sợ làm trường học xấu hổ nên không muốn trả lời.

Đường Nhược Dao a Đường Nhược Dao, ngươi đã đi đến nước này, còn muốn giữ lại chút lòng tự tôn buồn cười này sao? Đường Nhược Dao tự giễu cợt chính mình, cánh môi tái nhợt khẽ mở: "Học viện..."

Tần Ý Nùng lại đánh gãy lời cô, âm thanh ôn nhu nói: "Nếu là sinh viên, như thế nào lại không lo học cho tốt, chạy tới chỗ như này chơi?"

Chơi?

Đường Nhược Dao đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

Chẳng lẽ chị ấy không biết mình đang làm cái gì sao, vậy tại sao lại mang mình từ bàn tiệc kia về chứ? Không, chị ấy chắc chắn biết, nghe nói những kẻ có tiền thích làm mấy trò chơi giả điên huyễn hoặc để tạo tình thú.

Đường Nhược Dao suy nghĩ một chút, phối hợp mà trả lời: "Hiện tại đang nghỉ hè ạ." Ý cô muốn nói hiện tại không đi học cho nên đến đấy "chơi" cũng không có vấn đề gì.

Tần Ý Nùng: "......"

Lúc này Đường Nhược Dao làm sao ngờ rằng giới giải trí hỗn tạp mà cô đã bước nửa cái chân vào lại tồn tại một người có cái tâm trong sáng như ánh trăng soi rọi chiếu vào, mà người này lại còn là một cái diễn viên thanh danh đầy tai tiếng - Tần Ý Nùng.

Nhưng cô đúng là may mắn như vậy.

Tần Ý Nùng nhíu nhíu mày, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ trước sự tự cho là đúng của bạn nhỏ này.

Mới 19 tuổi mà đã như thế này. Nhưng cô bỗng dưng nhớ lại, lúc bản thân 19 tuổi còn biết khéo léo đưa đẩy hơn so với đứa nhỏ này, khi 19 tuổi cô đã có thể ở trong bàn tiệc đấu rượu cùng người khác.

Cũng vậy thôi.

Quan Hạm nhẹ giọng nhắc nhở: "Tần tỷ, trà giải rượu."

Tần Ý Nùng sờ tay thăm dò độ ấm của ly, bưng lên ly trà hương vị chẳng ra gì uống một hơi cạn sạch, tạm thời giảm bớt được cảm giác nóng rát của dạ dày.

Nếu chỉ nhìn bên ngoài, hoàn toàn không thể nào nghĩ tới dạ dày cô đã rất khó chịu rồi. Một người dù có tửu lượng tốt đến mấy thì thân thể cũng sẽ vang lên tiếng chuông cảnh báo, ỷ vào tuổi trẻ mới 26 của cô, Tần Ý Nùng cũng không để ý lắm, huống hồ cô cũng đã quen rồi.

Tần Ý Nùng tiếp lời cô gái nhỏ, hỏi: "Vậy vì cái gì em lại đến đấy?"

Đường Nhược Dao trả lời: "Kiếm tiền ạ."

"Kiếm tiền?" Tần Ý Nùng lặp lại lời cô, khẽ nhíu mày.

"Dạ."

"Em cần bao nhiêu tiền?"

Tần Ý Nùng hỏi xong những lời này liền thấy cô gái nhỏ nãy giờ vẫn luôn cúi đầu, lần đầu tiên ngước mắt lên nhìn cô.

Đôi mắt kia làm cô thấy thân thuộc, cô khó mà quên được đôi mắt ấy.

Trong suốt, do dự, muốn nói rồi lại thôi.

Dưới ánh sáng rực rỡ nơi nhà ăn, đây cũng là lần đầu tiên Tần Ý Nùng thấy rõ khuôn mặt của cô.

Lúc ở hành lang, cô bị đôi mắt đó hấp dẫn hết sự chú ý, chỉ vội vàng nhìn thoáng qua ngoại hình cô ấy. Còn trên bàn tiệc, giữa những tiếng cãi cọ ầm ĩ xen lẫn với khói thuốc lượn lờ, cô ấy lại luôn cúi đầu, nhìn không rõ.

Tần Ý Nùng hơi ngẩn ra.

Cô gái nhỏ này lớn lên là xinh đẹp tự nhiên, khuôn mặt trái xoan trắng như tuyết, lông mày tú mỹ, sóng mũi cao thẳng, viền môi mỏng ôn nhuận, thậm chí cả hình dáng đôi môi cũng không có khuyết điểm, đặc biệt là ngũ quan lại lộ ra một nét anh khí hiếm thấy xuất hiện ở một nữ nhân bình thường. Trách không được Tưởng Thế Khôn luyến tiếc như vậy, mấy lần muốn giữ lại.

Nhưng Tần Ý Nùng kinh ngạc chính là cảm giác gương mặt này dường như cô đã từng quen biết qua.

Trí nhớ Tần Ý Nùng rất tốt, đặc biệt là khả năng nhớ người. Cô lục lại ký ức một lúc, xác định rằng bản thân chưa từng gặp qua em ấy.

Cô vô thức mà gõ nhẹ ngón trỏ lên đầu gối theo một tiết tấu nào đó.

Cô gái nhỏ do dự một lúc rồi rụt rè trả lời cô ấy: "50 vạn." Cô đã thương lượng giá cả với Tưởng Thế Khôn là 40 vạn. Tần Ý Nùng rõ ràng là so với Tưởng Thế Khôn có tiền hơn. Nếu chị ấy đồng ý, tiền thừa mình có thể giữ lại.

Về phần giữ lại làm gì, Đường Nhược Dao cũng không định huỷ hoại cả đời để làm chuyện này. Chẳng sợ khó khăn đến mấy, tương lai cô cũng sẽ tìm một con đường mà thoát thân.

Cô nín thở, cẩn thận quan sát biểu cảm khuôn mặt của Tần Ý Nùng.

Chị ấy có thấy mình dở trò công phu "sư tử ngoạm" mà tức giận không? Hay là sẽ trực tiếp từ chối? Đường Nhược Dao lại lần nữa liếc mắt nhìn hướng cửa phòng, nếu thật sự không được thì mình lập tức trốn vậy.

"Em muốn số tiền này để làm gì?"

Đường Nhược Dao không nói thật, chỉ nói: "Có việc cần ạ."

Cô không muốn kể khổ, huống chi, việc của kim chủ là đưa tiền, mình thì giao ra chính mình, thoả thuận xong, lý do là gì có quan trọng hay sao?

Nhưng đối với Tần Ý Nùng rất quan trọng, nếu không phải gương mặt quen thuộc này, cùng với lòng hảo tâm khó giải thích của cô đêm nay, có lẽ cô đã mất kiên nhẫn bởi dạ dày cô lại bắt đầu lăn lộn.

Giữa trán Tần Ý Nùng vã mồ hồi, chịu đựng cơn đau co rút, ngữ khí ôn hoà nói: "Thời gian không còn sớm, em về phòng nghỉ ngơi trước đi."

Đường Nhược Dao sửng sốt.

Đây là không trả tiền mà đã muốn ngủ mình sao?

Chị ấy rốt cuộc có đồng ý hay không ?

Trốn? Hay là không trốn?

Trong đầu chớp nhoáng liền mấy cái ý nghĩ như vậy, Tần Ý Nùng đã đứng dậy đi tới một căn phòng ngủ. Người trợ lý cũng theo sau, chẳng hề quan tâm mà tạo cho cô một không gian có thể chạy trốn.

Đường Nhược nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, cắn cắn môi dưới đứng yên tại chỗ.

Đánh cuộc một phen đi.

Cô lựa chọn không chạy trốn.

Nhưng là...

"Em có một câu hỏi."

Tần Ý Nùng sắp đi đến cửa phòng thì nghe được lời này truyền vào tai.

Điều cô nghĩ đến đầu tiên chính là, đứa nhỏ này nói chuyện với âm lượng bình thường thế nhưng lại cực kỳ réo rắt dễ nghe.

Cô đi tới, cười nhẹ: "Em hỏi đi."

Cô gái nhỏ yên lặng nhìn nàng, hai tay nắm chặt rũ bên người, lấy hết dũng khí, cô hỏi: "Chị là Tần Ý Nùng sao?"

Tần Ý Nùng cười thành tiếng.

Vành tai cô gái nhỏ hơi nóng lên, nhưng cô phải hỏi cho rõ ràng.

Đến tận bây giờ cô vẫn chưa dám tin người mình gặp này sẽ là đỉnh đỉnh đại danh Tần Ý Nùng. Cô là sinh viên chuyên ngành biểu diễn, Tần Ý Nùng là mục tiêu không thể với tới của tất cả những người có đam mê diễn xuất.

Tần Ý Nùng có chút không biết nên khóc hay nên cười, nói: "Tôi không giống à?"

Chưa bao giờ cô nghĩ tới sẽ có một ngày chính mình lại bị nghi là đồ giả.

Đường Nhược Dao mím môi không nói gì.

Cô nghĩ: Lỡ đâu chị phẫu thuật cho giống Tần Ý Nùng thì sao? Tần Ý Nùng đẹp đến mức có không ít người phẫu thuật để giống cô ấy. Tuy là đa số đều chẳng ra làm sao, nhưng cũng không thể loại trừ trường hợp người này phá lệ có tiền, thành công phẫu thuật giống y như đúc, đúng không?

Dù sao thì cô cũng chưa từng gặp qua người thật.

Tần Ý Nùng: "Quan Hạm."

Quan Hạm tiến lại gần.

Tần Ý Nùng trầm giọng nói: "Đem chứng minh thư cho chị."

Quan Hạm: "..."

Đêm nay Tần tỷ thật là...... Quan Hạm cũng không biết phải hình dung như thế nào.

Thân là một trợ lý, Quan Hạm chỉ có thể làm theo.

Đường Nhược Dao thấy được chứng minh thư mà trợ lý đưa cho cô, nhìn chằm chằm vào tên họ kia nháy mắt ba lần. Số thẻ bị Quan Hạm che mất bốn con số cuối, nhưng ngày tháng năm sinh đều là thật.

Xác nhận là Tần Ý Nùng không sai, Đường Nhược Dao không biết chính mình nên an tâm hay là nên càng lo lắng đề phòng.

Tần Ý Nùng nhìn Quan Hạm cất chứng minh thư, cười nói: "Ngoài nhân viên an ninh ra, người đầu tiên yêu cầu tôi chứng minh thân phận ... chỉ có mình em."

Đường Nhược Dao lộ vẻ bối rối, nhưng cũng không cảm thấy cô làm gì sai.

Sống lưng cô vẫn thẳng tắp như cây tùng.

Tần Ý Nùng không nói nữa, xoay người đi vào phòng ngủ.

Cùm cụp, cửa phòng đóng lại, có tiếng khoá cửa rất nhỏ.

Phòng khách trở nên yên tĩnh.

Đường Nhược Dao siết chặt nắm tay, hướng đến cửa phòng.

***

Dòng nước trong phòng tắm mở ở mức lớn nhất, bồn rửa tay, vòi hoa sen đều được mở ra, dòng nước hoà lẫn với tiếng nôn mửa như có như không, ngay cả Quan Hạm ngoài cửa cũng không thể nghe được rõ ràng.

Hai mươi phút sau, Tần Ý Nùng với khuôn mặt đầy bọt nước cùng với đôi môi tái nhợt bước ra ngoài.

Quan Hạm lập tức đem một ly nước ấm và hai viên thuốc đau dạ dày qua.

Tần Ý Nùng uống hết cùng với nước, ngồi xuống sô pha, lấy một cái gối đè lên vùng dạ dày, phân phó nói: "Ngày mai em đi điều tra em ấy một chút."

"Dạ." Quan Hạm nói: "Tần tỷ."

Tần Ý Nùng khẽ ừ, mí mắt hơi nhắm lại.

Tuy rằng trước giờ Quan Hạm làm việc đều không hỏi lý do. nhưng thỉnh thoảng khi chỉ có riêng hai người, cô vẫn có thể hỏi vài câu để giúp cô thuận lợi làm việc.

Quan Hạm hỏi: "Sau khi trời sáng thì làm thế nào với cô ấy ạ?"

Tần Ý Nùng hơi cau mày.

Cướp người là cô nhất thời xúc động, cô rất hiếm khi xúc động, cô thật đúng là chưa nghĩ tới tiếp theo sẽ làm sao.

Tần Ý Nùng nâng tay nhéo nhéo ấn đường.

Một lát sau, cô phân phó vài câu, nói: "Cứ như vậy đã, chuyện khác tính sau."

Quan Hạm cụp mắt nói: "Dạ." Cô hỏi tiếp: "Đêm nay ngủ ở đây ạ?"

Tần Ý Nùng im lặng một lúc lâu, nói: "Ừ."

Cô vẫy vẫy tay.

Quan Hạm an tĩnh lui ra.

Cửa phòng một lần nữa đóng lại, Tần Ý Nùng đờ đẫn ngồi yên một lúc lâu. Sau đó, lấy điện thoại từ trên bàn trà, click mở tin nhắn Wechat.

Tần Lộ Nùng: [Mẹ làm món em thích, về nhà ăn cơm không?]

Tần Ý Nùng từ chối: [Không được, em có việc rồi]

Tần Lộ Nùng: [Tối em có về không? Để cửa cho em]

Tần Ý Nùng: [Không chắc lắm, em bận rồi, chị làm gì làm đi]

Lúc sau Tần Lộ Nùng cũng không có nhắn lại.

Tần Lộ Nùng là chị cô, cũng là "con cưng của trời" một thời, nhưng hiện tại là... một người phụ nữ bình thường trở về với ... cái bụng lớn. Tần Ý Nùng không muốn nghĩ, không dám nghĩ, cũng không muốn thừa nhận cái người vẻ ngoài tiều tụy, gầy gò như que cũi kia chính là người chị mà cô sùng bái từ nhỏ.

Biết bao đêm hôm khuya khoắt, cô đứng trước cửa sổ của toà nhà cao tầng, lại nghĩ dựa vào người chị Tần Lộ Nùng đang ở nước ngoài xa xôi, cô mới có thể nhịn lại xúc động mà muốn nhảy xuống của mình. Cô thật vất vả nhịn được, nhưng trụ cột tinh thần của cô lại xảy ra chuyện.

Cô không muốn trở về ngôi nhà đó nữa, từ chối hiện thực tàn nhẫn làm cô đau đớn đến muốn chết này.

Hốc mắt Tần Ý Nùng chua xót, tắt điện thoại, nâng tay đè chặt mí mắt ấm áp, ngửa đầu nhắm hai mắt lại.

***

7 giờ sáng, cửa phòng Đường Nhược Dao vang lên tiếng gõ cửa.

Vang lên như là sét đánh ngang tai.

Đường Nhược Dao cả đêm không ngủ giật mình một cái, cái lưng dựa vào cửa phòng cứng đờ, từ từ đứng lên, tay cầm nắm cửa: "Ai đó?"

Quan Hạm: "Trợ lý của Tần tỷ."

Đường Nhược Dao chỉnh lại mái tóc, mở cửa phòng, lễ phép nói: "Trợ lý Quan."

Tối hôm qua cô nghe thấy Tần Ý Nùng gọi tên cô ấy rất nhiều lần.

Quan Hạm đưa một cái thẻ ngân hàng qua, nói: "Trong này có mười vạn, thẻ mới mở, mật mã sáu số 0, tạm xài đỡ, đủ không?"

"Đủ rồi ạ." Đường Nhược Dao thụ sủng nhược kinh, nhưng cô cũng không lập tức nhận lấy mà mím môi nói: "Tôi cần phải làm gì ạ?" Vô công bất thụ lộc, cô cái gì cũng chưa làm, là không thể nhận lấy.

Tần Ý Nùng không dặn dò, Quan Hạm châm chước nói: "Tạm thời thì không cần, cầm lấy trước đi."

Đường Nhược Dao nhận lấy, cảm kích nói: "Cảm ơn."

Quan Hạm cúi đầu nhìn bộ dạng cô, vẫn là quần áo tối hôm qua, cô nói: "Cô không tắm rửa?"

Đường Nhược Dao nói: "Không có quần áo thay ạ." Đây chỉ là lấy cớ, cô còn không nghĩ dám tắm rửa dưới tình huống có một con sói cách vách, tắm rửa xong chẳng phải "đưa dê vào miệng cọp" sao.

Quan Hạm nói: "Trung tâm thương mại vẫn chưa mở cửa, hiện tại không thể mua được quần áo."

Đường Nhược Dao lại lần nữa mím môi hỏi: "Tôi có thể về trường không ạ? Tôi ở kí túc xá."

Quan Hạm: "Chờ Tần tỷ dậy, tôi sẽ hỏi cô ấy."

Quan Hạm lạnh như băng suốt cuộc nói chuyện, Đường Nhược Dao cứ cảm giác cô ấy không vừa mắt mình, trong lòng run sợ, chỉ dám nói: "Cảm ơn trợ lý Quan."

Giọng nói trợ lý Quan không hề phập phồng, trả lời: "Không có chi."

Cửa phòng đóng lại.

Bầu không khí ngột ngạt dần tan đi, Đường Nhược Dao thở phào nhẹ nhõm.

Vài phút sau, cô lặng lẽ mở hờ cánh cửa, nhìn ra ngoài thông qua khe cửa, phòng khách lẫn nhà ăn đều không có một bóng người.

***

Phòng ngủ chính.

Tần Ý Nùng đã sớm thức dậy, ngồi trên ghế mây ngoài ban công, cầm trong tay một ly rượu vang đỏ, đầu ngón tay trắng như ngọc thạch, chất lỏng màu đỏ thẫm, ly thuỷ tinh trong suốt, ánh nắng ban mai chiếu vào trên người cô. Hình ảnh này sẽ là thước phim tuyệt đẹp qua ống kính của người đạo diễn, là danh hoạ mỹ lệ dưới ngòi bút của người hoạ sĩ.

Quan Hạm thuật lại đúng sự thật những gì mà Đường Nhược Dao đã nói và cả phản ứng của cô ấy.

Tần Ý Nùng khẽ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nói: "Em ấy không tắm rửa?"

Quan Hạm nói: "Dạ."

Tần Ý Nùng cười nói: "Vậy tôi như thế nào dám nằm xuống ngủ đây?"

Quan Hạm đờ đẫn.

Cô nói trong lòng: Đừng có giỡn, chị là người thế nào em còn không rõ sao!

Tần Ý Nùng nhìn vẻ mặt cô ấy, ra vẻ không vui nói: "Em như thế nào không phối hợp với tôi một chút vậy?"

Quan Hạm kéo ngang khoé môi, vô cùng giống như ngoài cười nhưng trong không cười.

Tần Ý Nùng thấy vậy cười ha ha.

Hiện tại cô cũng không phải như lúc kia là một cái xác không hồn. Sự nghiệp cô đang phát triển không ngừng, công ty ngày càng lớn mạnh, ký hợp đồng với nghệ sĩ riêng, làm tư bản che chở người khác. Cô khiến Kỷ Thư Lan ly hôn với Tần Hồng Tiệm, cả đời không qua lại với người đàn ông này. Cô nhận lại nhà Kỷ gia, kẻ thù lớn nhất của là Lê Ích Xuyên rất kiêng kỵ Kỷ gia, hắn không còn đối chọi gay gắt với cô nữa. Cô tìm được người thích hợp, sáng lập Phong Hồng, trợ giúp người cần được giúp đỡ.

Giao tranh nhiều năm, thống khổ nhiều năm, cô rốt cuộc đi lêи đỉиɦ núi không người với tới. Không còn ai có thể tùy ý ức hϊếp cô nữa. Đáng lẽ ra cô phải xuân phong đắc ý, nhưng chị cô lại xảy ra chuyện. Chỉ cần cô vừa nghĩ tới Tần Lộ Nùng, những điều mang lại vui sướиɠ này đều không còn sót lại chút gì.

Tươi cười của Tần Ý Nùng dần nhạt, cuối cùng trở về hư vô, nói: "Nói em ấy trở về đi."

"Chị không sợ cô ấy chạy sao?"

"Chạy thì chạy vậy, coi như quyên tiền làm từ thiện." Tần Ý Nùng nói với giọng điệu không để ý, uống tiếp ngụm rượu, xua tay nói: "Tôi hơi đau đầu, muốn nghỉ ngơi một chút."

Quan Hạm nghe lời lui ra.

Trước khi đóng cửa, cô nhìn thoáng vào bên trong, đáy mắt hiện vẻ lo lắng.

Đau đầu còn uống rượu, không phải càng đau sao?

Thời điểm Đường Nhược Dao nghe được chính mình có thể đi, trong mắt tràn ngập sự khó tin. Cô mới 19 tuổi, còn chưa giỏi che giấu cảm xúc. Trợ lý Quan Hạm thường xuyên đi theo Tần Ý Nùng gặp qua đủ loại dạng người, vừa nhìn là hiểu ngay.

Quan Hạm lấy điện thoại trong túi ra, nói: "Số điện thoại của cô."

Đường Nhược Dao báo một dãy số.

Quan Hạm gọi thử, có chuông reo. Thấy Đường Nhược Dao lưu sai tên mình vào danh bạ, nhắc cô không phải "Hàn" trong "Hàn lạnh" mà là "Hạm" trong "Hạm đạm" (nghĩa là hoa sen), sau đó nói: "Cô đi đi."

Đường Nhược Dao liếc nhìn cửa phòng ngủ chính.

Quan Hạm nói: "Tần tỷ đang nghỉ ngơi."

Đường Nhược Dao miệng hơi thở dốc, do dự tới lui, rồi lễ phép nói: "Phiền trợ lý Quan thay tôi nói với Tần tổng lời cảm ơn."

Quan Hạm gật đầu.

Cô đưa Đường Nhược Dao ra cửa rồi quay người đi trở về.

Cô là trợ lý kiêm vệ sĩ tư nhân của Tần Ý Nùng, không có phân phó sẽ không rời khỏi Tần Ý Nùng.

***

Đường Nhược Dao lập tức kiểm tra số dư trong thẻ bằng máy ATM, mười vạn tròn chỉnh.

Cô đứng trước toà nhà khách sạn, khuôn mặt đắm chìm trong ánh ban mai. Đường Nhược Dao bóp chặt chiếc thẻ trong túi, lần đầu tiên cảm thấy gánh nặng trên vai nhẹ đi rất nhiều. Chẳng sợ tương lai mịt mờ, ít nhất hiện tại cô có tiền.

Với số tiền này, cô có thể trả nợ bệnh viện và tiếp tục tiến độ trị liệu cho ba cô.

Tinh thần cô phấn chấn, bước đi như muốn nhảy lên, thoăn thoắt ngược xuôi mà đến trạm xe buýt.

Có điều cô không biết chính là, ở một tầng nào đó trên toà nhà khách sạn phía sau, có một ánh nhìn chăm chú vẫn luôn dừng trên người cô.

Đường Nhược Dao tranh thủ về ký túc xá tắm rửa, tối hôm qua cô uống rất nhiều, cả người toàn mùi rượu. Kỳ quái là tửu lượng cô thuộc dạng bình thường, nhưng đêm qua cũng không say. Có lẽ là do sức mạnh tinh thần gồng gánh.

Tay cô căn bản không rời chiếc thẻ kia, xuống xe gần trường học, đi vào cổng trường.

Trong những ngày nghỉ, khuôn viên trường trống không. Đường Nhược Dao bước nhanh trở về ký túc xá.

Ký túc xá của họ là phòng bốn người, ba người còn lại đã về nhà. Cô là người duy nhất xin ở lại. Quan hệ của Đường Nhược Dao với bạn cùng phòng rất tốt, lúc Đường Hàm Chương mới xảy ra tai nạn xe cộ, tất cả tiền tiết kiệm của cô đều không đủ nên cô đã hỏi mượn tiền bạn cùng phòng. Các bạn của cô đều sảng khoái cho mượn, nhưng mọi người đều là sinh viên, có thể có bao nhiêu tiền, mượn được tiền bất quá chỉ như là muối bỏ biển.

Đường Nhược Dao chuyển tiền sang thẻ chính của cô rồi gửi trả nợ cho bạn cùng phòng, sau đó lấy quần áo đi tắm rửa.

Tắm xong cô mang theo thẻ ngân hàng đi đến bệnh viện.

Sau khi Giang Tuyết Trân biết cô có tiền, hai mắt toả sáng, lập tức duỗi tay ra lấy thẻ. Đường Nhược Dao rút tay tránh đi. Cô không tin Giang Tuyết Trân, nhường nhịn bà ta hoàn toàn là vì bà ấy là vợ của ba cô, người bị bản thân ngoài ý muốn làm hại xảy ra tai nạn xe cộ. Nếu không phải vì cô, Đường Hàm Chương cũng sẽ không nằm đây, bà ấy cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi từ thành phố Z chạy tới, để Đường Phỉ tuổi còn nhỏ phải ở nhà một mình.

Tuyệt đối không thể giao tiền cho Giang Tuyết Trân giữ.

Giang Tuyết Trân muốn khóc muốn quậy phá, Đường Nhược Dao lạnh lùng mà nhìn bà ta một cái.

Giang Tuyết Trân ma xui quỷ khiến mà ngậm miệng lại.

Đường Nhược Dao ở với Đường Hàm Chương một lát liền tiếp tục ra ngoài tìm cách kiếm tiền, không hề ỷ vào bản thân đã tìm được kim chủ mà yên tâm thoải mái ngồi mát ăn bát vàng. Cô muốn nỗ lực hơn nữa, cần phải nỗ lực mới có tương lai.

***

Mấy ngày sau, trăng treo đỉnh đầu.

Trong căn phòng khách sạng sang trọng, Tần Ý Nùng quơ quơ ly rượu, vẻ mặt chán đến chết mà nghe Quan Hạm báo cáo tin tức.

"Đường Nhược Dao, nữ, sinh ngày X tháng X năm 1996, đến từ thành phố Z tỉnh J."

Tần Ý Nùng đang lắc lắc cái ly bỗng dừng lại, hơi nhướng máy, nhưng đáy mắt cũng không gợn sóng, nói: "Đồng hương a."

Quan Hạm không đáp lời, tiếp tục đọc: "Ba tên Đường Hàm Chương, mẹ kế Giang Tuyết Trân và một em trai khác mẹ. Sinh viên Học viện Hài kịch Thủ đô, năm nay học năm 2."

Lần này Tần Ý Nùng không nói chuyện, nhưng ánh mắt lại thay đổi.

Là sinh viên trường biểu diễn, hèn gì đẹp như thế. Có khi tương lai sẽ thành đồng nghiệp của mình.

Quan Hạm tiếp tục đọc hết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, Tần Ý Nùng ngắt lời cô ấy, nói: "Tóm tắt đơn giản đi, tôi hơi đau đầu." Hôm qua lại uống rượu cả đêm, lần này cũng không phải là đi cướp người của ai, mà là theo Hàn Ngọc Bình xã giao. Mọi người ở đấy đều biết cô tửu lượng cao, cùng cô chơi trò xa luân chiến, một đấu mười.

Quan Hạm đọc lướt qua "Mẹ ruột Trác Bội Vân" và vài chuyện quan trọng khác, lật đến trang sau: "Gia thế trong sạch, không có gì khác thường."

Tần Ý Nùng hắng giọng, để ly rượu lại bàn trà, mệt mỏi nhắm mặt lại, dùng đầu ngón tay xoa xoa huyệt Thái Dương.

Quan Hạm nhìn thấy nét mặt mệt mỏi của cô, nói: "Ba cô ấy nhân dịp nghỉ hè tới Bắc Kinh thăm con gái, bị tai nạn ngoài ý muốn phải nằm viện. Cô ấy cần tiền gấp hẳn là vì chuyện này."

Tần Ý Nùng nhíu mày, mấy giây sau mới hỏi: "Em có cho cô ấy số điện thoại không?"

Quan Hạm nói: "Đã cho."

Tần Ý Nùng lại hắng giọng e hèm.

Mười vạn có lẽ không đủ, nếu thiếu tiền chắc em ấy sẽ gọi điện cho Quan Hạm.

Tần Ý Nùng vốn định nói dặn dò Quan Hạm, lần sau cho em ấy tiền thì nói em ấy ký giấy vay nợ, lại nghĩ Quan Hạm nhất định sẽ báo với cô nên cũng lười nói. Lần sau nói luôn cũng được.

Quan Hạm lật đến trang cuối cùng, do dự một lát rồi ngập ngừng nói: "Cô ấy thành tích rất tốt, xếp hạng nhất khối cả năm, nhập học là thủ khoa đầu vào, môn chuyên ngành và các môn văn hoá cũng đều là hạng nhất."

Tần Ý Nùng chậm rãi mở bừng mắt.

Quan Hạm đã đọc hiểu vẻ mặt cô, chủ động đem phiếu điểm giao lên.

Tần Ý Nùng phi thường thích học bá, Quan Hạm biết điều này nhưng cũng không biết lý do. Tần Ý Nùng giúp đỡ rất nhiều học sinh nghèo khó, có mấy học sinh thi đậu đại học P được cô tự mình đến gặp mặt, còn những người khác thì không. Đây không phải là thích học bá thành tích tốt thì là gì?

Tần Ý Nùng xem xong, khoé môi không tiếng động nhếch lên, bấm tay búng búng phiếu điểm rồi trả lại.

Quan Hạm nói: "Tần tỷ, còn một việc."

Sau khi xem qua thành tích sáng chói của Đường Nhược Dao, tâm trạng Tần Ý Nùng tốt hơn chút ít, hỏi: "Chuyện gì?"

Quan Hạm thấp giọng nói: "Tưởng Thế Không đang tìm cô ấy."

Tần Ý Nùng nhíu mày.

Quan Hạm nói: "Tưởng Thế Khôn muốn bắt cô gái này về. Không biết hắn nghe tin từ đầu, biết chị không có giữ lại cô ấy."

Tần Ý Nùng cười lạnh: "Lũ người này đúng là háo sắc đến liều mạng."

Quan Hạm rũ mắt.

Tần Ý Nùng đột nhiên hỏi một câu không liên quan: "Em ấy hiện đang làm gì?"

Quan Hạm nói: "Làm thêm kiếm tiền ạ."

Tần Ý Nùng hỏi: "Tiền cho em ấy tiêu hết rồi à?" Vì cái gì em ấy không gọi điện thoại?

Quan Hạm nói: " Em không biết, ngày mai sẽ hỏi em ấy một chút."

Chủ động gọi điện đưa tiền cho người ta, Quan Hạm nghĩ như vậy, chỗ nào cũng cảm thấy kì quái. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Tần Ý Nùng cho tiền khắp nơi cũng không phải ngày một ngày hai, lại cứu tế thêm một học bá, có cái gì kì quái đâu?

Cô đem chuyện này ghi nhớ.

Tần Ý Nùng ngồi ở sô pha một lát, bưng ly rượu đứng dậy, nói: "Tôi trở về phòng ngủ."

Quan Hạm nhìn bóng lưng chị ấy, thở dài trong lòng.

Đã bao nhiêu ngày trôi qua, Tần Ý Nùng vẫn chưa một lần trở về nhà.

Ngày hôm sau, Quan Hạm bấm vào số Đường Nhược Dao trong danh bạ, cô đã chuẩn bị tâm lý trước, dù sao thì cũng không lưu lại bằng chứng gì, tìm một người ở thủ đô không khác gì mò kim đáy bể.

Không nghĩ tới thuận lợi mà gọi thông.

Ring... ring....

Đường Nhược Dao nhìn thông báo cuộc gọi trên màn hình, trái tim đập lộp bộp, trước mắt biến thành một màu đen.

Xong rồi, xong rồi, Tần Ý Nùng muốn tới ngủ cô.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Về sau Dao "công": Tần Ý Nùng như thế nào còn chưa tới ngủ ta?

Ps: CP Phó Quan phiên ngoại còn xếp hàng, cả nhà không cần gấp, trước xong cái này rồi hãy nói.

Editor: sắp Tết tới nơi...

Người nào đó thấy lỗi chính tả nhắc ta một chút nhé, cảm tạ!