Chương 25: Chuyện Cũ

Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Bích Thấm, Thẩm Kỹ Viễn lập tức sảng khoái trả lời, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, hai con mắt sáng lấp lánh như ngôi sao nhỏ, đối với sự ngưỡng mộ với cha ruột mình là không thể nào nói hết ra ngoài.

Ở Nam Minh, kỳ thi được hoàng đế chia thành bốn khoa cử, đầu tiên chính là thi quận, sau quận mới có thể xem như là tú tài.

Mà bài thi quận lại được chia ra làm ba cấp độ, là huyện thí, phủ thí và viện thí.

Qua viện thí, bước cuối cùng này mới có thể trở thành tú tài, mà người chỉ qua được bài huyện thí và phủ thí thì được gọi là đồng sinh.

Trở thành đồng sinh, thì lần sau tiếp tục thi lại lần nữa thì chỉ cần tham gia thi viện thí, mà không cần thi lại huyện thí và phủ thí.

“Xì.” Nghe đến đây, Thẩm Bích Thấm hít hà một hơi, trong lòng Thẩm Bích Thấm âm thầm chấn động, “Hai thí đầu tiên sao? Vậy tại sao cha không đi thi tú tài?”

Ba bài thi quận được trạm kiểm soát gọi là “án đầu”, thi qua được hai thí đầu tiên thì đã được gọi là có thực lực, nếu không có việc ngoài ý muốn thì trở thành tú tài đã là chuyện ván đã đóng thuyền.

“Chuyện này, huynh cũng không biết, chỉ là nghe nói hình như có liên quan đến nãi nãi.”

Nói đến đây Thẩm Kỳ Viễn lập tức trở nên uể oải, nếu cha thành tú tài, thì nãi và đại bá mẫu kia chắc chắn không dám khi dễ nhà bọn họ như vậy.

Nghe xong lời này, Thẩm Bích Thấm không biết nên nói gì với sự bất công của Thẩm lão thái, nhưng điều nàng ngạc nhiên nhất chính là tất cả những thành viên trong gia đình này, ngoại trừ nguyên chủ đau ốm cả năm thì tất cả đều biết chữ!

Dù sao thì ở một sơn thôn xa xôi như vậy, người đọc sách chắc chắn là rất hiếm có!



Trong lòng Thẩm Bích Thấm vô cùng kích động, gia đình như vậy, chỉ cần có thể phân gia, không có sự áp chế của Thẩm lão thái thì chắc chắn sẽ có thể một bước lên trời!

“Đáng tiếc nhất là tất cả những quyển sách trong nhà đều bị nãi nãi cướp đi cho tam đường ca rồi, nếu không huynh chắc chắn có thể học thuộc được thêm một ít nữa.” Vẻ mặt Thẩm Kỳ Viễn vô cùng mất mát.

“Tam đường ca?”

“Ừ, khi gia gia vẫn còn, đã mua cho cha một bộ sách, chỉ là khi tam đường ca lên năm tuổi, bắt đầu học vỡ lòng, thì nãi nãi liền đem toàn bộ sách trong phòng cha lấy đi hết.”

“Huynh nói, đường ca năm tuổi đã học lòng, vậy sao huynh và nhị ca không đi?” Thẩm Bích Thấm kỳ quái hỏi.

Không nói đến nhị ca Thẩm Trí Viễn, ngay cả Thẩm Kỳ Viễn, năm nay cũng đã chín tuổi.

“Nãi nãi không cho chúng ta đi, khi đó cha nương quỳ gối trước cửa lớn cầu xin nãi nãi hai ngày, nãi nãi cũng không cho chúng ta đi học vỡ lòng, sau đó cha nương tự dạy chúng ta.” Lúc nói đến chuyện học vỡ lòng, Thẩm Kỳ Viễn hiện lên vẻ mặt đầy khao khát.

Nghe được lời này của Thẩm Kỳ Viễn, Thẩm Bích Thấm vô cùng phẫn nộ, âm thầm quyết định, bất luận thế nào thì tiểu hài tử thông minh như vậy, nhất định nàng sẽ cho hắn đi học.

“Phanh…”

Khi hai người đang nói chuyện thì cửa đột nhiên bị đẩy mạnh ra, sau sáu ngày, Thẩm lão thái và Thẩm Lý thị lại một lần nữa xuất hiện, cúi đầu đi theo đằng sau là Thẩm Lâm thị và Thẩm Bích Tuyết, Thẩm Bích Thấm âm thầm liếc mắt nhìn vết bàn tay ấn trên gương mặt của các nàng.

“Các ngươi nói đi, cha ngươi cùng Nhị Lang đi đâu vậy!” Thẩm lão thái đi thẳng vào vấn đề, câu hỏi đầu tiên liền hỏi Thẩm Thủ Nghĩa, Thẩm Bích Thấm biết, Thẩm Thủ Nghĩa đi huyện Chương phổ, chỉ sợ chuyện này đã bại lộ.