Chương 24: Mượn Tiền

Hơn nữa cho dù hiện tại có được bộ kim đan nhưng với tình trạng sức khỏe hiện nay của nàng cũng không thể nào dệt được bao tay, nói thế nào thì nàng cũng chỉ mới tỉnh lại trong chốc lát thôi, bây giờ đã cảm thấy đầu óc đều choáng váng, vẫn nên chờ cho sức khỏe khá hơn rồi nói sau vậy.

Dục tốc bất đạt, huống hồ chuyện hôn nhân của Thẩm Bích Tuyết hiện nay giống như một quả bom nổ chậm, trước tiên phải giải quyết triệt để chuyện này trước.

Thời gian trôi rất nhanh, trong nháy mắt đã qua ba ngày, Thẩm Bích Thấm đã xuyên việt đến đây được sáu ngày, nhờ mỗi ngày được ăn cháo trắng, thịt cừu, cộng thêm cứ cách mỗi ngày lại được bồi bổ bằng một bát canh trứng gà nên lúc này Thẩm Bích Thấm đã có thể tự mình ngồi dậy, muốn xuống giường thì vẫn cần có người đỡ lấy nhưng đã không cần người ôm xuống như trước đây nữa.

Lần đầu tiên sau chín năm, mọi người trong nhà đều vui mừng, cảm động đến mức vành mắt đã đỏ hoe. Thẩm Bích Thấm muốn nhân dịp này có thể yêu cầu Thẩm Lâm thị giảm bớt đồ ăn tẩm bổ cho nàng nhưng kết quả nàng còn chưa kịp lên tiếng thì Thẩm Lâm thị đã nói việc tẩm bổ đã có hiệu quả, sau đó lại trực tiếp tuyên bố sau này sẽ đổi lại thành mỗi ngày một bát canh trứng, cho dù Thẩm Bích Thấm có khuyên thế nào cũng vô dụng.

Tuy trong lòng cảm thấy áy náy nhưng nhiều hơn vẫn là cảm động, nàng có thể trọng sinh đến một gia đình thế này đúng là sự may mắn của nàng.

“Tam ca, huynh luôn ở bên ngoài làm gì?” Cũng giống như thường lệ, sau khi chia bát cháo với Thẩm Kỳ Viễn và ăn xong thì Thẩm Kỳ Viễn sẽ thu dọn bát đũa và lập tức chạy ra ngoài cửa.



“Ta đang luyện chữ, trong nhà chúng ta không có bút, mực, giấy, nghiên nên ta chỉ có thể ra ngoài và viết lên mặt đất.” Nghe Thẩm Bích Thấm hỏi, Thẩm Kỳ Viễn lại đẩy cửa bước vào.

“Luyện chữ? Huynh biết chữ?”

Thẩm Bích Thấm ngạc nhiên hỏi. Ở các gia đình bần nông, người có thể biết chữ rất ít, huống hồ với tình hình trong nhà thế này làm sao có điều kiện đọc sách?

“Đúng vậy! Là phụ thân và nương dạy ta, ngoại trừ tứ muội muội thì người trong nhà chúng ta đều biết chữ.” Thẩm Kỳ Viễn khẽ gật đầu nói.

“Khụ! Nương của chúng ta lại biết chữ?” Lúc này Thẩm Bích Thấm thật sự khϊếp sợ. Thì ra cả nhà nàng đều biết chữ! Khái niệm gì thế này?

“Tứ muội vẫn luôn bị bệnh nặng nên có thể không biết, phụ thân của chúng ta từng là học trò, năm mười bốn tuổi đã tham gia khóa thi, ngay sau đó ông ấy đã vượt qua kỳ thi huyện và kỳ thi phủ, hơn nữa còn đứng đầu trong cả hai. Ông ngoại của chúng ta là một tú tài nên nương cũng biết chữ, ta và đại tỷ, nhị ca đều được phụ thân và nương dạy chữ cho.”