Chương 23: Ý Tưởng Kinh Doanh

Ban đầu bầu không khí còn chút nặng nề nhưng nhờ có Thẩm Kỳ Viễn xen vào mà chỉ trong nháy mắt bầu không khí nặng nề đó đã biến mất. Thẩm Bích Thấm giống như có gì đó suy nghĩ, nàng nhìn đến Thẩm Kỳ Viễn, lần này nàng có thể chắc chắn đứa nhỏ kia là cố ý làm như vậy, hắn luôn có thể khiến bầu không khí trở nên sôi nổi hơn mỗi khi cảm thấy nặng nề.

Thẩm Bích Thấm có thể khẳng định Thẩm Kỳ Viễn rất thông minh nhưng hắn vẫn một mực che giấu điểm thông minh này.

Sau khi cơm nước xong xuôi Thẩm Thủ Nghĩa lập tức đến nhà trưởng thôn vay tiền, và cũng không ngoài dự đoán của Thẩm Bích Thấm, thôn trưởng không nói hai lời đã lập tức lấy tiền ra cho ông ấy mượn, hơn nữa còn cho thêm một lượng, nói rằng giữ lại số tiền đó đề phòng trường hợp cấp bách.

Nhìn dáng vẻ cảm động của Thẩm Thủ Nghĩa, Thẩm Bích Thấm cũng âm thầm ghi nhớ ân huệ này của thôn trưởng, sau này chỉ cần thôn trưởng có việc gì cần giúp đỡ, nàng có năng lực giúp chắc chắn nàng sẽ hỗ trợ hết mình.

“Đúng rồi, phụ thân, người đã từng nghe nói đến bao tay chưa?” Đột nhiên Thẩm Bích Thấm nhớ đến chuyện quan trọng này.

“Bao tay sao? Đã từng nghe. Làm sao?” Thẩm Thủ Nghĩa nghi ngờ hỏi.

“A? Có sao? Con thấy tay của nương và đại tỷ luôn bị thương vì làm việc nên con muốn hỏi có thể mua bao tay cho họ không?” Trong lời nói của Thẩm Bích Thấm kèm theo vẻ buồn rầu.



“Không được, những bao tay đó đều được làm bằng da, rất đắt tiền, hơn nữa bốn ngón tay đều bị trùm vào một chỗ nên mỗi khi làm những việc gì đó cần tỉ mỉ thì vẫn phải lột ra nên vật kia không được thực dụng lắm.” Sau khi nghe con gái nói Thẩm Thủ Nghĩa lắc đầu cười nói.

Thế nhưng vào tai Thẩm Bích Thấm lại giống như âm thanh từ thiên nhiên, trong nháy mắt tinh thần nàng phấn chấn vô cùng. Vừa rồi phụ thân nàng vừa nói gì? Bốn ngón tay đều bị trùm lại một chỗ? Nói như vậy chính là thời đại này vẫn chưa xuất hiện loại bao tay năm ngón tay riêng biệt kia sao?

“Phụ thân, có loại nào mà năm ngón tay đều được tách rời ra không?” Thẩm Bích Thấm phải cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng mình, nàng tiếp tục dò hỏi.

“Năm ngón đều tách ra sao? Vậy thì phụ thân thật sự chưa từng thấy.” Thẩm Thủ Nghĩa suy nghĩ một hồi, cuối cùng lắc đầu nói.

Quá tốt rồi!

Sau khi biết được chắc chắn, Thẩm Bích Thấm phấn khởi đến mức chỉ muốn nhảy cẫng lên. Găng tay của nàng chỉ cần dùng chỉ gai hoặc sợi bông đan ra là được, giá cả rẻ nhưng bền bỉ, quan trọng nhất chính là năm ngón tay đều được tách riêng ra, cực kỳ thực dụng, với người dân bình thường mà nói, chắc chắn họ sẽ hoàn toàn tiếp nhận vật này.

Thẩm Bích Thấm chỉ ước gì có thể bảo Thẩm Thủ Nghĩa lập tức gọt cho nàng một bộ kim đan nhưng nghĩ đến lúc này trời đã tối mà ngày mai họ còn phải thức dậy sớm chạy đến huyện Chương Phổ nên nàng đành từ bỏ suy nghĩ này.