Chương 22: Không Bỏ Rơi Ai

“Phụ thân sẽ đi mượn Thẩm bá bá một ít.” Thẩm Thủ Nghĩa im lặng một lúc mới mở miệng nói: “Nhưng cần bao nhiêu tiền mới đủ?”

Thẩm bá bá trong miệng Thẩm Thủ Nghĩa chính là thôn trưởng của Thẩm gia thôn, Thẩm Trường Hoành, đó là một vị trưởng lão nhân hậu, dễ gần, ông ấy vẫn một mực giúp đỡ cả nhà Thẩm Thủ Nghĩa.

“Một lượng.” Thẩm Bích Thấm nói mà mắt cũng không chớp.

Thẩm Bích Thấm vừa dứt lời đã khiến tất cả mọi người có mặt đều giống như hít phải một ngụm khí lạnh.

“Thấm Nhi, con phải biết một lượng kia chính là số tiền một gia đình bình thường tiêu xài trong cả một năm, chúng ta tùy tiện cầm số tiền đó đi mua tin tức thế này đúng là làm bậy!” Thẩm Lâm thị là người phản đối đầu tiên.

“Đúng vậy, Thấm Nhi, một lượng thật sự quá nhiều!” Tất cả mọi người đều không đồng ý.

“Phụ thân, con biết một lượng bạc là rất nhiều nhưng nếu người không ra số tiền lớn, chỉ sợ sẽ không ai chịu tiết lộ tin tức ra. Nhất định phải là một lượng.” Thẩm Bích Thấm nói một cách chắc chắn.

Đối với giá trị tiền bạc ở thời cổ đại thế này, Thẩm Bích Thấm cũng hiểu được một ít. Thẩm Lâm thị nói rằng một lượng kia là chi tiêu một năm của một gia đình phổ thông nhưng đó là chưa bao gồm những phát sinh bên ngoài, cũng chưa bao gồm cả thuế lúa tự cấp tự túc.

“Phụ thân, một lượng bạc có thể đổi được hạnh phúc cả đời của đại tỷ. Rất đáng!” Trên mặt Thẩm Bích Thấm đầy vẻ thành thật nhìn Thẩm Thủ Nghĩa nói.



“Không được, phụ thân, nếu lãng phí một lượng bạc chỉ vì con thì không đáng. Phụ thân, nương, hãy gả con đi đi! Cho dù Trương lão gia có thế nào đi chăng nữa thì khi con gái gả đi, chí ít tình hình trong nhà chúng ta sẽ thay đổi tốt hơn.” Thẩm Bích Tuyết từ trong gian phòng đi ra, vừa nghe thấy lời Thẩm Bích Thấm nói thì lập tức phản đối ngay.

“Thấm Nhi nói rất đúng! Tuyết Nhi, tuy nhà chúng ta nghèo nhưng trong lòng phụ thân, con cũng giống như thiên kim bảo bối, một trăm lượng vẫn có thể bỏ ra được chớ đừng nói một lượng. Chờ cơm nước xong xuôi, phụ thân lập tức đi tìm Thẩm bá bá mượn bạc, nhất định phải mượn một lượng mang về.” Thẩm Thủ Nghĩa quyết định rất dứt khoát.

Nghe thấy lời này của phụ thân mình, vành mắt của Thẩm Bích Tuyết đã đỏ lên, trong lòng nàng càng thấy cảm động và ấm áp. Có người phụ thân như thế này, người làm con như họ đã rất may mắn.

“Được rồi đại tỷ, phụ thân đã nói như vậy thì tỷ hãy yên tâm đi! Sau này chúng ta có thể kiếm lại tiền bạc sau nhưng hôn nhân chỉ có một lần trong đời, tỷ vẫn nên cẩn thận mới đúng.” Thẩm Bích Thấm kéo lấy tay Thẩm Bích Tuyết nói.

“Ừm! Cảm ơn phụ thân, cảm ơn nương.” Cuối cùng Thẩm Bích Tuyết cũng đồng ý, nàng nghẹn ngào, khẽ nói lời cảm ơn đến phụ thân và nương của mình.

“Đứa nhỏ ngốc, nói mấy lời cảm ơn với phụ thân và nương của con làm gì?” Thẩm Lâm thị kéo lấy cánh tay Thẩm Bích Tuyết nói một cách trìu mến.

“Đại tỷ, cơm tối đã đã chín chưa? Tiểu Kỳ đói bụng rồi.” Lúc này Thẩm Kỳ Viễn đứng một bên đang xoa bụng mình, trên mặt đầy vẻ tủi thân.

“Đúng đúng đúng, chúng ta ăn cơm trước, ăn cơm trước đã. Xem này, Tiểu Kỳ của chúng ta đói bụng rồi.” Thẩm Thủ Nghĩa nghe thấy cũng nhanh chóng mở miệng đổi chủ đề.