Chương 21: Hỏi Thăm Tin Tức Khó Khăn

Từ trước đến nay Thẩm Lâm thị luôn nhẫn nhục chịu đựng nhưng lần đầu tiên trong mắt bà ấy lộ vẻ mờ mịt. Cuộc sống không nên như thế này? Đến cùng cuộc sống của bà ấy nên như thế nào?

“Nương.”

“Nương tử, chúng ta trở về rồi.”

Nhìn thấy Thẩm Lâm thị như mất hồn, Thẩm Bích Thấm đang muốn nói gì đó thì cửa đã bị người nào đó đẩy ra. Lúc này Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Trí Viễn đã rời khỏi nhà hai ngày qua đã trở về, cả người đều lộ vẻ mệt mỏi.

“Tướng công, Nhị Lang, hôm nay đã trở lại rồi sao? Không phải nói ngày mai mới về sao?” Thẩm Lâm thị nhanh chóng nhấc ấm nước nóng rót cho mỗi người một chén.

“Xảy ra chút chuyện nên con và phụ thân phải vội vàng trở về, muốn xem thử tứ muội có cách gì không?” Thẩm Trí Viễn nhấp một ngụm trà, thở một hơi mới vội mở miệng nói.

“Nhị ca, xảy ra chuyện gì rồi?” Thẩm Bích Thấm nghe thấy, nàng vội vã hỏi. Ý kiến kia là do nàng nghĩ ra, nếu xảy ra gì đó ngoài ý muốn thì nàng có chết ngàn vạn lần cũng khó đền hết tội.

“Thấm Nhi, con nói mối hôn sự kia có vấn đề, ban đầu phụ thân còn không tin nhưng bây giờ thì tin hoàn toàn.”

Thẩm Thủ Nghĩa uống một ngụm nước, đặt chén nước xuống bàn mới mở miệng nói tiếp: “Phụ thân và nhị ca của con đã hỏi thăm rất nhiều người ở huyện Chương Phổ, thế nhưng người ta nghe chúng ta hỏi thăm mối hôn sự nhà Trương lão gia thì lập tức im miệng không nói gì nên chúng ta không có được một chút tin tức nào cả.”

“Xem ra chuyện này đúng là có bí mật gì đó, Trương lão gia kia có thân phận không tầm thường, nếu không giải quyết cho ổn thỏa, chỉ sợ sẽ phiền phức không thôi.” Thẩm Bích Thấm khẽ nói.

“Vậy phải làm sao bây giờ, không thể gả Tuyết Nhi cho lão già gần đất xa trời kia.” Trên mặt Thẩm Lâm thị đầy vẻ luống cuống.



“Phụ thân, lúc người hỏi thăm tin tức người có cho người ta tiền bạc gì không?” Thẩm Bích Thấm ngẫm nghĩ rồi hỏi Thẩm Thủ Nghĩa.

“Có, ban đầu phụ thân đưa tiền, người ta còn phấn khởi lắm nhưng vừa nghe ra ý muốn nghe ngóng mối hôn sự của Trương lão gia thì lập tức trả tiền lại ngay.” Thẩm Thủ Nghĩa bất đắc dĩ nói.

“Người cho người ta bao nhiêu?”

“Hai mươi văn tiền.”

“Quá ít rồi.” Thẩm Bích Thấm lắc đầu nói.

“Thấm Nhi, hai mươi văn tiền không ít! Phụ thân con làm công một ngày trên trấn cũng chỉ được hai mươi văn tiền. Con phải biết một cân thịt heo cũng đã mười tám văn tiền rồi.” Thẩm Thủ Nghĩa ngạc nhiên mở miệng nói.

Nghe phụ thân mình nói vậy, trong lòng Thẩm Bích Thấm cảm thấy đáng tiếc. Từ trước đến nay Thẩm Thủ Nghĩa luôn bị trói buộc ở nơi nhỏ bé này nên tầm mắt cũng quá hẹp.

“Phụ thân, người thử suy nghĩ lại mà xem, ở trấn trên Trương lão gia là một người giàu có, người mà phụ thân hỏi thăm đều ở thị trấn cả, với họ mà nói hai mươi văn tiền không ít nhưng tuyệt đối cũng không phải nhiều, chưa đến mức khiến họ bất chấp nguy hiểm mà chịu tiết lộ tin tức cho chúng ta.” Thẩm Bích Thấm giải thích.

“Vậy, Thấm Nhi, ý của con là?” Tuy tầm mắt của Thẩm Thủ Nghĩa khá hẹp nhưng ông ấy cũng là một người lanh lợi, ông ấy có thể hiểu ý của Thẩm Bích Thấm ngay.

“Ừm, chính là có tiền có thể xui khiến ma quỷ, chỉ cần số tiền phụ thân cho người ta đủ khiến người ta động lòng thì chắc chắn sẽ có người chịu tiết lộ tin tức cho chúng ta.” Thẩm Bích Thấm gật đầu nói.

“Tứ muội, muội nói không sai! Thế nhưng tiền của nhà chúng ta đều nằm ở chỗ bà, hai mươi văn tiền đã là con số nhiều nhất chúng ta có thể lấy ra.” Thẩm Trí Viễn rầu rĩ nói.