Chương 36: Oán Hận

“Bí mật giữa hai chúng ta sao?!” Vừa nghe những lời này, hai mắt Thẩm Kỳ Viễn nháy mắt bừng sáng, sau đó vội vàng gật đầu, kích động nói: “Huynh biết rồi, tứ muội, muội đừng lo, huynh nhất định sẽ giữ kín chuyện này!”

Bí mật giữa hắn và tứ muội, không để cho người khác biết, thật sự quá tuyệt vời!

“Vậy là được rồi.”

Sau khi thành công kéo Thẩm Kỳ Viễn vào trận doanh của mình, lúc này Thẩm Bích Thấm mới hoàn toàn yên tâm, có đứa trẻ thông minh này giúp đỡ, sau này nàng làm chuyện gì cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều, sau đó nói tiếp: "Đúng rồi tam ca, huynh chạy đến nhà chính gọi nương và đại tỷ về một chút nhé, bình thường khi hai người họ cắt cỏ lợn, trên tay luôn có nhiều vết thương, muội muốn tặng một đôi găng tay cho họ."

Nhà chính ở bên cạnh, căn nhà tranh mà họ đang ở thực ra mới là căn nhà tổ trạch, căn nhà chính hiện tại được xây bằng gạch ngói xanh là do sau này mới xây, sau khi mọi người chuyển đến bên đó thì căn nhà này liền trở thành nơi chứa đồ lặt vặt.

Mãi đến sau khi Thẩm Thủ Nghĩa lấy vợ, bà lão nhà họ Thẩm lấy lý do nhà gạch không đủ phòng để ở, đuổi Thẩm Thủ Nghĩa ra khỏi nhà, nơi này mới được sử dụng trở lại, trở thành nơi ở của gia đình Thẩm Thủ Nghĩa.

"Lúc này nương và đại tỷ chắc đang ở bờ sông cắt cỏ lợn, hai người họ không có ở nhà chính." Thẩm Kỳ Viễn lắc đầu nói.

“Đi cắt cỏ lợn sao? Vậy thì đúng lúc, huynh mau dẫn muội đi, còn có thể nhân cơ hội giúp đỡ nương và đại tỷ.” Thẩm Bích Thấm vui mừng nói.

Nàng đến thế giới này lâu như vậy rồi, vẫn còn chưa từng được đi ra ngoài đâu, có thể nhân cơ hội này tìm hiểu thật kỹ về tình hình trong thôn.



“Như vậy……Như vậy không tốt đâu, sức khỏe của muội vừa mới tốt hơn một chút, nhỡ đâu…..” Nghe thấy Thẩm Bích Thấm nói muốn đi, Thẩm Kỳ Viễn lập tức muốn từ chối.

“Vậy, tam ca, cái găng tay này vẫn đưa trả muội đi……”

“Tứ muội, không phải muội muốn đi tìm mẹ và đại tỷ sao, chúng ta nhanh đi đi, nếu không trời tối rồi sẽ không giúp được gì nữa.” Thẩm Bích Thấm còn chưa kịp nói xong, Thẩm Kỳ Viễn đã thu hai tay vào trong ống tay áo to rộng, sau đó nhanh chóng quay người đi về phía cửa.

Nhìn dáng vẻ của Thẩm Kỳ Viễn, Thẩm Bích Thấm không nhịn được cười thầm trong lòng, đứa trẻ này thực sự quá đáng yêu.

Cầm hai đôi găng tay nhét vào trong ngực áo, Thẩm Bích Thấm đóng cửa cẩn thận rồi cùng Thẩm Kỳ Viễn đi đến bờ sông.

“Hả? Kia không phải con danh ma bệnh kia sao? Xem ra nó đã khỏi bệnh rồi? Được lắm, khỏi bệnh rồi cũng không nói tiếng nào, rõ ràng là đang muốn trốn tránh không làm việc mà! Nếu như để nương biết chuyện này, con nhãi đó chắc chắn sẽ không nhận được kết cục tốt!” Nhìn bóng lưng vui vẻ nhảy nhót của Thẩm Bích Thấm và Thẩm Kỳ Viễn, Thẩm Lý thị đang phải chịu đựng mùi thối từ công việc đổ dạ hương ở trong viện mà oán hận nói.

Con nhãi đáng chết đó không chỉ hại bà ta không kiếm được tiền còn bị đánh một trận tơi bời, còn hại gia chủ nhà bà ta bị người nhà họ Trương trả thù đánh trọng thương, bà ta chắc chắn không để yên cho con nha đầu đó!

Sau khi nhà họ Thẩm đổi ý, bởi vì nhà họ Thẩm và nhà họ Trương chỉ là thỏa thuận bằng miệng chứ không trao đổi canh thϊếp (*thϊếp ghi tên tuổi người con gái để trao cho nhà trai, đây là bước đầu của việc hỏi vợ, chỉ mới hỏi tên tuổi, chưa đưa lễ vật), cho nên nhà họ Trương không có cách nào đòi lại công bằng với nhà của họ Thẩm, nhà họ Trương đã lén cử người đến đánh kẻ giật dây mai mối là Thẩm Thủ Nhân, trực tiếp đánh gãy 3 cái xương sườn, bị thương xương cốt phải nằm dưỡng bệnh 100 ngày, đến tận bây giờ Thẩm Thủ Nhân vẫn còn đang phải nằm trên giường bệnh không thể động đậy.