Chương 4: Tỉnh Lại

Nghe mấy cuộc đối thoại này, Thẩm Bích Thấm sao có thể không biết là chuyện gì đang xảy ra nữa, Thẩm lão thái này thế mà lại muốn đem một tiểu cô nương 13 tuổi gả cho một lão nhân 50 tuổi làm vợ kế! Đã vậy còn trả đũa, nói nếu Thẩm Bích Tuyết không gả thì là không biết tốt xấu, ngỗ nghịch bất hiếu?

Thẩm lão thái này quả thật là một nhân vật cực phẩm, có thể nhẫn tâm như vậy, đây thật sự là bà nội ruột thịt sao?

Không được, nhất định phải ngăn cản các nàng lại!

Trong lòng Thẩm Bích Thấm không ngừng giãy giụa, nàng nhất định phải tỉnh lại, chỉ cần nàng tỉnh lại, thì việc hôn sự này muốn kết cũng không được, thật vất vả mới có được một người tỷ tỷ thương mình như vậy, nàng không thể để đại tỷ bị một lão già giày xéo được!

“Nương, đem thϊếp canh của con cho nãi nãi đi, đây là con tự nguyện, chỉ cần Tứ muội muội có thể sống lại, muốn con làm gì con cũng đều đồng ý.” Lúc này, giọng nói của Thẩm Bích Tuyết tuy vẫn là nhu hòa nhưng trong đó còn kèm cả sự kiên quyết lại tiếp tục vang lên.

Thẩm Bích Thấm cảm nhận được bàn tay đầy những vết chai cầm chặt lấy tay mình, tiếp đó lại có một vài giọt nước ấm áp rơi ở trên mu bàn tay nàng, khiến cho nàng vừa tê dại lại vừa đau đớn.

...

“Tuyết Nhi, không được, nương không đồng ý, không đồng ý!” Giọng nói của Thẩm Lâm thị dường như khàn đi vì khóc.

“Nương, người để cho Tuyết Nhi làm chủ một lần đi, thϊếp canh ở bàn trang điểm ở trong hộp gỗ.” Thẩm Bích Tuyết nghẹn ngào nói.



Nghe được lời này, trong lòng Thẩm Bích Thấm vừa cảm động lại vừa sốt ruột, tiểu cô nương này sao lại ngây ngốc như vậy, không thể gả, tuyệt đối không thể! Nhanh lên, mau mở mắt, mau tỉnh lại, nhanh tỉnh lại!

Trong lòng Thẩm Bích Thấm âm thầm hô to, cố nén từng trận choáng váng trong đầu, liều mạng nỗ lực để bản thân có thể mở to mắt.

“Vẫn là đại nha đầu nghĩ thoáng, hừ, nhà lão đại, cô mau lấy thϊếp canh ra đây!” Nghe xong lời của Thẩm Bích Tuyết thì Thẩm lão thái lập tức ngừng kêu rên, hai mắt sáng bừng lên, giọng nói hấp tấp mang theo sự thúc giục Thẩm Lý thị đi lấy.

“A! Con dâu đi ngay!” Nghe xong mệnh lệnh của Thẩm lão thái, Thẩm Lý Thị đắc ý lên tiếng, sau đó liền đi đến bàn trang điểm đơn sơ của Thẩm Lâm thị.

“Không được, đại tẩu, ngươi không thể như vậy!” Nhìn thấy hành động của Thẩm Lý thị thì Thẩm Lâm thị lập tức nhào qua muốn ngăn cản.

“Không… Khụ khụ… Không…” Ngay tại thời điểm đó, Thẩm Bích Thấm rốt cuộc đã mở được mắt, rồi gian nan nói ra một chữ.

“Tứ muội muội, muội tỉnh rồi, nương, Tứ muội muội tỉnh rồi!” Thẩm Bích Thấm vừa tỉnh thì người ngồi bên cạnh Thẩm Bích Thấm, Thẩm Bích Tuyết lập tức phát hiện, vẻ mặt kinh hỉ hô lớn.

Thẩm Bích Thấm mở to đôi mắt mắt nhìn thì thấy trước mặt là một tiểu cô nương gầy yếu, gầy đến nỗi gò má trên gương mặt cũng bị đẩy cao lên, trong đôi mắt tràn đầy nước mắt cũng không ngăn được sự vui sướиɠ.