Chương 3: Ép Hôn 2

“Nương, không được, hu hu, không được đem tỷ tỷ gả cho một lão già, không được!” Thẩm lão thái vừa dứt lời thì giọng nói nức nở mang theo tiếng khóc của một tiểu nam hài vang lên ngay sau đó.

Đây là giọng nói của người ca ca song bào thai với nguyên chủ, Thẩm Kỳ Viễn.

“Người lớn nói chuyện không có việc của tiểu tiện nhân như mày xen miệng vào, Trương lão gia người ta chính là một đại tài chủ, nhà có đại nghiệp lớn, gả qua đó còn có thể bạc đãi nhà ngươi nữa sao!” Giọng nói sắc bén lạnh lùng cả Thẩm Lão Thái hung ác vang lên.

“Nương, Trương lão gia đã hơn 50 tuổi, tuổi ấy cũng đủ tuổi làm ông nội của Tuyết Nhi rồi, đây là hưởng phúc ở chỗ nào, rõ ràng là đang đem Tuyết Nhi đẩy xuống hố lửa, không thể đồng…!” Thẩm Lâm thị vừa nghe xong thì lập tức nức nở mở miệng cầu xin.

“Cô, cái đồ tiện nhân đáng chết này, đây là có ý gì, bây giờ là đang nói là tôi là một người bà có tâm địa độc ác muốn đẩy cháu gái của chính mình vào hố lửa sao! Lão nhị đúng là mắt mù mới sống chết muốn cưới một nữ nhân như cô, đúng là không biết tôn ti, hồ ly tinh!” Thẩm Lâm thị nói chưa dứt lời thì đã bị Thẩm lão thái cắt ngang rồi tức giận liên tiếp mắng chửi.

“Nhị đệ muội, xem muội làm nương tức giận kìa, gia đình chúng ta có điều kiện như nào muội cũng biết rồi đấy, tuy rằng ăn mặc không phải lo nhưng tiền bạc dư thừa là không có, nương đã thay Tuyết nha đầu tìm người này cũng là vì giúp muội cứu tứ nha đầu, những lời này muội nói ra đúng thật là làm nương quá thương tâm rồi.”



Lúc này lại tiếp giọng nói của một phụ nhân nữa vang lên, giọng nói bên ngoài thì chanh chua, nhưng bên trong thì mang theo sự vui sướиɠ khi người gặp họa.

Đối với thanh âm này, Thẩm Bích Thấm có thể nói là ấn tượng khắc sâu, đây là đại bá nương của nguyên chủ, Thẩm Lý thị!

“Ai u, đúng là tạo nghiệt, Thẩm gia chúng ta sao có thể cưới vào nhà một người rách nát như vậy, vậy mà còn dám bôi nhọ người mẹ chồng này, tôi đúng thật là mệnh khổ!” Nghe thấy lời Thẩm Lý thị nói xong thì Thẩm lão thái lập tức thuận thế kêu lớn, âm thanh thê lương nhưng lại vô cùng chói tai.

“Ai u, lão thái thái Thẩm gia, xin người hãy bình tĩnh một chút.”

Một giọng nói của lão phụ mang theo sự không kiên nhẫn đánh gãy tiếng gào khan của Thẩm lão thái: “Nương tử Thẩm gia, không phải tôi nói cô, nhưng Trương địa chủ cưới Tuyết nha đầu nhà các người chính là muốn cưới làm vợ kế, còn được như nương tử chính thức ngồi kiệu tám người nâng vào phủ. Mối hôn sự tốt như vậy nếu không phải bà mối Thẩm tôi có bản lĩnh thì cũng không đến phiên nhà các người đâu! Cô đừng có mà không biết tốt xấu!”