Chương 42: Trách Phạt

Thu hồi lại ánh mắt, bên trái của cửa sân có một chuồng heo, bên phải là chuồng gà lợp bằng cỏ, lúc này có mấy con gà mái và một con gà trống dẫn theo một đám gà con phơi nắng rất nhàn hạ trong sân, giữa sân là một sào quần áo đã được phơi lên, trong làn gió thổi, mấy tà áo cứ vậy mà nhẹ nhàng bay lên.

Nhìn hết xung quanh nhà chính, Thẩm Bích Thấm chỉ cảm thấy trong lòng mình vô cùng lạnh lẽo. Ở vùng nông thôn này có mấy gia đình có điều kiện được như thế này? Ít nhất một đoạn đường đi từ bờ sông đến đây nàng cũng chưa nhìn thấy một ngôi nhà mái ngói gạch xanh thế này.

Một hộ gia đình giàu có như thế mà có thể áp bức người nhà của mình thành dáng vẻ thế này. Thẩm Bích Tuyết thật sự không có cách nào tưởng tượng được đây là những người chung một nhà. Thẩm Bích Thấm nghĩ thế nào cũng thấy gia đình của mình giống như đầy tớ cho Thẩm gia mà không phải người thân.

Buông giỏ trúc xuống, Thẩm Lâm thị mới dẫn theo các con của mình đi vào phòng.

Vốn dĩ Thẩm Bích Thấm cho rằng trong phòng sẽ rất tối tăm nhưng sau khi đi vào mới biết được mái nhà có một cửa sổ nhỏ hình vuông được làm bằng lưu ly, lại thêm bốn phía đều có cửa sổ mà ánh sáng trong phòng vô cùng tốt.

Nhìn cách bày biện xung quanh phòng, tuy không phải hàng hóa quá cao cấp nhưng lại rất đầy đủ, lại nghĩ đến hoàn cảnh nghèo túng trong nhà mình, nghèo đến mức bởi vì hai cái chén sứ đã bị bể mà không thể không dùng ống trúc thay thế làm chén uống nước, Thẩm Bích Thấm cảm thấy vô cùng châm chọc.

“Các ngươi mau quỳ xuống cho ta!”

Thẩm Bích Thấm đang nhìn ngó xung quanh căn phòng thì Thẩm lão thái được Thẩm Lý thị đỡ đi ra từ phòng trong, vừa nhìn thấy mấy người Thẩm Bích Thấm thì lập tức nổi giận đùng đùng, rống to một câu.



Thẩm Lâm thị và Thẩm Bích Tuyết lập tức quỳ xuống, chỉ có Thẩm Bích Thấm và Thẩm Kỳ Viễn vẫn còn đứng đó, sau đó mới bị Thẩm Lâm thị và Thẩm Bích Tuyết kéo xuống quỳ theo, thế nhưng Thẩm Bích Thấm thì vẫn đứng thẳng tắp ở đó.

“Tứ muội, mau quỳ xuống, nếu không bà sẽ càng tức giận.” Thẩm Bích Tuyết kéo lấy góc áo của Thẩm Bích Thấm, nhỏ giọng nói.

“Đại tỷ, nương, chúng ta không làm chuyện gì sai thì sao phải quỳ?” Thẩm Bích Thấm là người hiện đại, cho đến bây giờ nàng cũng chưa từng quỳ trước bất kỳ người nào, huống hồ nàng lại vô cùng chán ghét Thẩm lão thái thì càng không thể quỳ trước bà ta.

“Con nha đầu khốn kiếp này, ngươi dám làm trái lời lão nương! Lâm thị, ngươi nhìn xem con gái tốt ngươi dạy dỗ lại dám cư xử như thế với người lớn trong nhà?”

“Cháu không quỳ vì cháu không phục với lệnh của bà đưa ra, không liên quan gì đến nương. Cháu chỉ muốn biết nguyên nhân bà muốn phạt nhà cháu.” Thẩm Bích Thấm nhìn chằm chằm Thẩm lão thái, nàng lạnh lùng nói.

“Bệnh của ngươi rõ ràng đã khỏi rồi còn dám lừa gạt, lén lút dùng mánh khóe để đi chơi đùa khắp nơi, lẽ nào ngươi không đáng bị phạt sao?” Thẩm Lý thị híp mắt nói một tràng.

“Không sai! Chẳng lẽ lão nương phạt ngươi quỳ xuống là sai sao?” Thẩm Lâm thị chỉ Thẩm Bích Thấm tức giận nói.

“Vậy cháu muốn hỏi ngược lại đại bá nương, con mắt nào của người nhìn thấy cháu dùng mánh khóe, lén lút chơi đùa khắp nơi? Có muốn đến bờ sông hỏi các thím hái cỏ heo cùng với nương của cháu vào hôm nay để xem, hỏi họ xem cháu chơi đùa hay giúp nương cắt cỏ heo.” Thẩm Bích Thấm lạnh lùng mở miệng hỏi.