Chương 43: Thanh Minh

“Ngươi hỗ trợ cắt cỏ heo?” Nghe Thẩm Bích Thấm nói, Thẩm lão thái và Thẩm Lý thị đều sững sờ.

“Nương, Thấm Nhi nói thật ạ, Thấm Nhi và tam lang đúng là đã đi theo phụ giúp cắt cỏ heo, hôm nay là lần đầu tiên Thấm Nhi ra ngoài, con dâu cũng không phải cố ý gạt nương.” Thẩm Lâm thị nhỏ giọng giải thích.

“Hừ! Nương đừng để họ lừa! Hỗ trợ cắt cỏ heo? Nương nhìn xem bàn tay nha đầu chết tiệt kia có giống bàn tay đi cắt cỏ không?” Thẩm Lý thị nhìn qua bàn tay của Thẩm Bích Thấm, hai mắt lập tức sáng lên, mặt mày đầy vẻ đắc ý nói.

“Giỏi lắm Lâm thị, ngươi lại dám kết hợp với con nha đầu này lừa gạt ta, tưởng rằng ta dễ dàng bị lừa gạt vậy sao? Hôm nay ta không dạy dỗ nhà các ngươi một trận cho đàng hoàng thì họ của ta sẽ ghi ngược lại.”

Thẩm lão thái nhìn bàn tay của Thẩm Bích Thấm, bà ta cũng là người từng hái cỏ heo nên đương nhiên biết trong thời tiết thế này, muốn hái cỏ heo thì bàn tay sẽ bị tổn thương rất nặng, thế nhưng bàn tay của Thẩm Bích Thấm đừng nói là có vết thương nào mà một chút xíu trầy xước cũng không có, thế này còn không phải nói láo thì là gì?

“Nương, con dâu không nói dối, tay của Thấm Nhi không bị thương là bời vì…”

“Nương!”

Thẩm Lâm thị vừa muốn nói ra chuyện bao tay thì đã bị ba người Thẩm Bích Thấm đồng thanh ngăn cản lại.

Được các con nhắc nhở như vậy Thẩm Lâm thị mới kịp phản ứng lại, lời nói cũng vì vậy mà nghẹn lại, người cũng ngây ra không biết nên nói cái gì tiếp theo.

“Bởi vì cái gì? Ngươi tiếp tục biên soạn đi! Sao không nói nữa?”



Tuy cảm thấy phản ứng của mấy người Thẩm Bích Thấm hơi kỳ lạ nhưng vì trong lòng chỉ muốn trả thù nên Thẩm Lý thị cũng không suy nghĩ nhiều nữa, còn cho rằng Thẩm Lâm thị không còn lời nào để nói nên trên mặt bà ta đầy vẻ châm chọc nhìn Thẩm Lâm thị.

“Giỏi giỏi giỏi! Hôm nay các ngươi đừng nghĩ đến chuyện được ăn cơm! Vợ lão đại, ngươi mau đi lấy nhánh trúc đến đây cho ta, hôm nay ta phải dạy dỗ mấy cái mồm chỉ biết lừa gạt lão nương của chúng.” Thẩm lão thái nổi giận đùng đùng nói với Thẩm Lý thị.

“Vâng!” Nghe Thẩm lão thái muốn đánh người, Thẩm Lý thị phấn khởi xoay người đi lấy nhánh trước được treo bên tường.

“Bà, cho dù là huyện thái gia xử án cũng phải cho phạm nhân cơ hội giải thích, bà không hỏi một tiếng đã muốn phạt nhà chúng cháu, làm như vậy có phải quá qua loa rồi không?”

Nghe Thẩm lão thái đòi đánh người nhà mình, Thẩm Bích Thấm vẫn lạnh lùng, bình tĩnh như vậy.

Nếu Thẩm lão thái thật sự không thèm nói lý mà vẫn muốn đánh nhà họ thì Thẩm Bích Thấm chắc chắn sẽ không đứng yên cho bà ta đánh.

“Qua loa? A, được lắm! Vậy ngươi nói xem! Trái lại ta muốn xem thử ngươi có thể nói ra lời dối trá thế nào nữa.”

Lần đầu tiên Thẩm lão thái nghe thấy Thẩm Bích Thấm nói như vậy, nhìn vẻ mặt không phục của Thẩm Bích Thấm, Thẩm lão thái lập tức dừng động tác muốn đánh mà chờ xem Thẩm Bích Thấm có thể nói được gì.

Thẩm Lý thị đứng bên cạnh Thẩm lão thái lại vô cùng gấp, bà ta biết rõ Thẩm lão thái là người hồ đồ. Thế nhưng từ sau khi con nha đầu kia bệnh nặng và tỉnh lại thì miệng mồm cũng trở nên nhanh nhẩu hơn, nói không chừng thật sự có thể nói mấy lời lừa gạt được Thẩm lão thái.