Chương 7: Chịu Đánh

.

Nhìn thấy Thẩm lão thái đi đến trước mặt mình thì thẩm Bích Thấm hơi híp mắt lại, nói một thân đồ trên người Thẩm lão thái đều là đồ có màu sắc tươi sáng cũng không hề sai!

Tóc trên đầu Thẩm lão thái được búi bằng dải lụa màu đen, trên búi tóc còn được cắm một chiếc trâm bạc hoa mai, trên người bà ta mặc một chiếc áo bông màu lam, tay áo dài, bên ngoài được khoác thêm một chiếc áo lụa không tay, bên dưới mặc một chiếc váy bông màu trắng. Trên người đều là quần áo có màu sắc tươi sáng, không hề có dấu vết tẩy đến bạc trắng, liếc mắt một cái có thể nhận ra là mới được may, thậm chí còn chưa từng giặt lần nào!

Sắc mặt Thẩm lão thái hồng nhuận tự nhiên, cả người tràn đầy sức sống, bản thân dù đã ngoài năm mươi nhưng so với Thẩm Lâm thị thì còn có vẻ trẻ hơn!

“Nương, con dâu không…”

“Bang…”

Thẩm Lâm thị còn chưa nói xong thì một bàn tay của Thẩm lão thái đã rơi xuống, cái tát này vang dội đến mức khiến cho Thẩm Bích Thấm đột nhiên trợn tròn đôi mắt, nàng nhìn thấy trong mắt của Thẩm lão thái lóe lên một tia sát khí lạnh lẽo.

“Con đàn bà thúi này, còn dám nói dối, tranh luận với ta, nếu ngươi không đi thông báo thì làm sao lão nhị biết được, ngươi coi lão nương ta là đồ ngốc sao?” Thẩm lão thái dùng vẻ mặt phẫn nộ nhìn Thẩm Lâm thị, nói rồi lại dương tay ra muốn đánh tiếp.

“Nương, là huynh đệ của con nói cho con biết, chứ không phải nương tử con nói!”



Nhìn thấy Thẩm lão thái lại muốn đánh Thẩm Lâm thị, thì Thẩm Thủ Nghĩa tiến lên, dùng một tay kéo Thẩm Lâm thị về phía sau mình, sau đúng tức giận nói lại Thẩm lão thái.

“Ngươi, ngươi! Lão nhị, hiện giờ con đang có ý gì, lão nương ta là mẹ chồng mà chẳng lẽ không được quản một đứa con dâu sao? Sao con lại đi che chở con hồ ly tinh này?” Nhìn thấy Thẩm Thủ Nghĩa che chở Thẩm Lâm thị thì Thẩm lão thái tức giận chỉ vào người Thẩm Thủ Nghĩa mắng to.

“Đúng vậy, nhị đệ, nương cũng chỉ là đang lo lắng cho tứ nha đầu nhà đệ, xong lại giúp nhà các ngươi tìm một mối hôn sự tốt như vậy, đệ không cảm tạ nương thì thôi, sao lại còn ngỗ nghịch với nương như vậy, lần này việc đệ làm là không đúng rồi!” Thẩm Thủ Nghĩa còn chưa nói được lời nào thì Thẩm Lý thị ở bên cạnh Thẩm lão thái đã dùng vẻ mặt trách cứ nói lại với Thẩm Thủ Nghĩa.

Đối với người đại bá nương này, Thẩm Bích Thấm có thể nói là căm thù đến tận xương tuỷ, đây là một người vô cùng thích châm ngòi gây chuyện, thường xuyên trợ giúp Thẩm lão thái uy hϊếp cả nhà nguyên chủ, hiện giờ lại đến chuyện hôn sự này, rõ ràng là muốn chuyện của Thẩm Bích Tuyết thành công để bản thân bà ta vớt tiền, nhưng khi nói ra thì giống như là bọn họ đang làm việc vô cùng tốt với nhà nàng vậy.

Thẩm Bích Thấm giương mắt nhìn Thẩm Lý thị, khóe miệng lập tức lộ ra nụ cười lạnh.

Ngũ quan của Thẩm Lý thị tuy rằng thô ráp nhưng sắc mặt lại hồng hào, tóc đen nhánh. Tóc trên đỉnh đầu được búi lại bằng nan tre, bên dưới đội khăn xếp màu xanh đậm, áo khoác bên ngoài màu xanh lơ, tay áo bó, bên dưới mặc một chiếc váy màu vàng, bên hông còn thắt một chiếc tạp dề màu xanh lơ.

Vải dệt là vải bông, quần áo có bảy phần mới, ngay cả một mảnh vá nhỏ cũng không nhìn thấy!

Nhìn thấy trang phục trên người Thẩm lão thái và Thẩm Lý thị mặc cùng tình thần sáng lạn kia thì Thẩm Bích Thần âm thầm vì gia đình nguyên chủ bất bình một trận, hai người này quả nhiên là ở một thế cực ngược lại so với nhà nguyên chủ, nàng nhìn qua còn không dám tin tưởng đây đều là cùng trong một gia đình chưa từng phân nhà!

Thẩm Thủ Nghĩa đối với Thẩm Lý thị cũng vô cùng chán ghét, nhưng là một người nam nhân, ông ấy không muốn so đo với một nữ tử, nên cũng không hề phản bác mà chỉ trực tiếp làm lơ Thẩm Lý thị.