Chương 8: Ta Đánh Chết Ngươi

“Nương, ta đã sớm nói qua, việc hôn nhân này chúng ta không đồng ý, hiện giờ Thấm Nhi đã tỉnh, nương, nhi tử cầu xin người không cần bức nhi tử thêm một lần nữa!”

Mấy năm nay Thẩm Thủ Nghĩa vẫn luôn chịu sự áp bách của Thẩm lão thái, khiến cho ông ấy ngày càng ít nói, nhiều khi còn không thể lên tiếng, nhưng chuyện nào tốt, chuyện nào xấu ông ấy đều hiểu, nữ nhi là bảo bối nhà mình, tuyệt đối không thể để cho một lão già giẫm đạp như vậy!

“Ngươi nói cái gì, ngươi nói lại một lần nữa cho lão nương nghe!” Thẩm lão thái trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Thủ Nghĩa thở phì phò nói.

“Tuyết nha đầu nhà con tuyệt đối không gả!” Thẩm Thủ Nghĩa vẫn giữ nguyên thái độ kiên quyết như cũ.

“Ngươi! Được, được rồi, ngang ngạnh rồi đúng không, dám ngỗ nghịch cãi lại lời lão nương, nhất định là do ngươi, con hồ ly tinh này, lúc trước đúng là không nên cưới mụ đàn bà thúi nhà ngươi vào nhà, xem lão nương có đánh chết ngươi không!”

Thẩm lão thái lập tức chuyển qua mắng lên người Thẩm Lâm thị, thậm chí còn vừa nói vừa nhào qua muốn đánh lên người Thẩm Lâm thị.

“Nương, chuyện này là do nhi tử quyết định, không liên quan gì đến nương tử của con, người có tức giận thì hãy mắng lên người con!”

Nghe được lời Thẩm lão thái nói, Thẩm Thủ Nghĩa nhăn mày chặt lại, vội vàng đem Thẩm Lâm thị bảo vệ ở sau người, Thẩm lão thái cũng không vì vậy mà dừng lại, trực tiếp đánh lên người Thẩm Thủ Nghĩa.

“Được, ngươi muốn thay nàng ta chịu đòn sao, được, hôm nay lão nương đánh chết ngươi, đồ nghịch tử bất hiếu này, lão nương đánh chết ngươi!” Thẩm lão thái thật sự không hề lưu tình chút nào, đem đòn gậy đánh lên người Thẩm Thủ Nghĩa, âm thanh vang dội khắp cả nhà.

“Nương, đừng đánh nữa, con dâu cầu xin người, đừng đánh, xin người…. Ô ô…. Tướng công, ô ô…”



Đối với cây gậy này của Thẩm lão thái thì Thẩm Thủ Nghĩa chỉ yên lặng chịu đựng, không có bất cứ phản kháng nào, còn Thẩm Lâm thị thì được ông ấy bảo vệ ở trong ngực, hiện giờ đang khóc như muốn ngất đi.

Nhìn thấy hành động của Thẩm lão thái thì Thẩm Bích Thấm gấp gáp muốn đứng dậy, chỉ là cả người dường như vô lực chóng mặt, cố gắng được một chút thì liền vô lực ngã lại về sau.

“Ai u, ta nói Thẩm gia thái thái, ngươi cũng đừng đánh nữa, chuyện lớn quan trọng hơn, muốn giáo huấn nhi tử thì sau này cũng còn rất nhiều thời gian!”

Lúc này bà mối Thẩm lại một lần nữa dùng vẻ mặt không kiên nhẫn ngăn cản hành động của Thẩm lão thái.

“A, đúng rồi, xem ta bị chọc tức này, lão nhị, hôm nay cho dù ngươi nói cái gì thì Tuyết nha đầu cũng vẫn phải gả, không gả cũng phải gả, nhanh chóng đưa thϊếp canh ra đây cho lão nương!”

Thẩm lão thái dừng đòn gậy lại, rồi vừa thở phì phò vừa ra lệnh cho Thẩm Thủ Nghĩa.

“Không được, thϊếp canh ta đã cất rồi, đại tỷ không gả cho lão già, cháu sẽ không đem thϊếp canh đưa cho người!” Lúc này Thẩm Kỳ Viễn đỏ mắt phẫn nộ rống lớn với Thẩm lão thái.

Thẩm Kỳ Viễn lúc này đứng rất gần nàng, nên Thẩm Bích Thần mới nhìn rõ bộ dạng của hắn, Thẩm Kỳ Viễn so với Thẩm Lâm thị thì còn gầy hơn, vừa nhỏ vừa gầy, sắc mặt vàng rọt, da tái nhợt, khuôn mặt gầy đến mức làm lộ ra đôi mắt vô cùng to, bộ trang phục màu xanh lơ trên người cũng bị giặt đến trắng bệch, cộng thêm vô số vết vá lớn nhỏ bên trên.

Nhìn bộ dạng gầy gò của tiểu nam hài khiến cho Thẩm Bích Thấm từng đợt đau nhói, đứa nhỏ chín tuổi nếu được ăn uống đầy đủ thì chắc chắn sẽ vô cùng đáng yêu, nhưng nhìn tiểu hài tử trước mặt, trừ bỏ màu da thì còn lại vô cùng giống người dân chạy nạn ở bên Châu Phi.

“Ngươi, nhãi ranh này, không muốn sống nữa phải không, lão nương đánh chết ngươi!” Nghe thấy lời của Thẩm Kỳ Viễn nói, Thẩm lão thái tức giận đến mức vung đòn gậy muốn đánh về phía đầu Thẩm Kỳ Viễn.