Chương 9: Lời Lẽ Ác Độc

“Không…”

Nhìn đến tình cảnh này, Thẩm Bích Thấm kinh hãi, nhưng bản thân căn bản không thể động được nên chỉ có thể trơ mắt nhìn đòn gậy đánh về phía Thẩm Kỳ Viễn.

“Nương, người muốn gϊếŧ Tam Lang sao!”

May mắn Thẩm Thủ Nghĩa kịp thời phản ứng lại đây, tiến lên nắm lấy đòn gánh, sau khi buông đòn gánh ra thì quay đầu lại dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn Thẩm lão thái, trên mặt còn có vẻ kinh sợ kèm phẫn nộ, vì vậy nên nhìn càng có thêm phần dữ tợn.

“Ngươi… Ngươi…”

Đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Thẩm Thủ Nghĩa khiến cho Thẩm lão thái bị hoảng sợ, nhưng rất nhanh bà ta liền phản ứng lại rồi đưa đón gánh đánh xuống cánh tay của Thẩm Thủ Nghĩa, một bên còn mắng lớn, “Đáng chết, đây là cái vẻ mặt gì, là muốn gϊếŧ chết lão nương ta sao!”

“Nương, nhi tử không có!” Thẩm Thủ Nghĩa chịu đựng cánh tay bị đánh đau đớn, cắn răng nói.

Nhìn thấy Thẩm Thủ Nghĩa bị đánh nghiêm trọng như vậy khiến cho Thẩm Bích Thấm đau lòng đến mức nước mắt rơi xuống, chỉ là âm thanh nàng phát ra vừa nhỏ bé lại đáng thương nên trong hoàn cảnh ồn ào như vậy thì căn bản không có ai nghe thấy được.

Thẩm Bích Thấm quay đầu nhìn một vòng, khi nhìn thấy bát thuốc trên đầu giường thì trong lòng liền vui vẻ, đem bàn tay đưa qua.

“Rầm…”

Tiếng bát sứ vang lên trong phòng lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, đồng thời cũng làm cho Thẩm lão thái dừng động tác trên tay lại, thoáng chốc trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

“Khụ khụ khụ…” Nhìn thấy Thẩm lão thái đã dừng tay, lúc này Thẩm Bích Thần mới kịch liệt ho khan.



“Thấm Nhi, ngươi thế nào?” Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm kịch liệt ho khan, Thẩm Thủ Nghĩa và mấy người nhà đều đi đến bên người nàng, trên mặt hiện lên vẻ đầy lo lắng, quan tâm nóng lòng dò hỏi nàng.

“Khụ khụ, nương… Con… Không sao.”

Rốt cuộc thì cũng đã kéo được sự chú ý của mọi người đến đây, lúc này Thẩm Bích Thấm mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn thấy khuôn mặt quan tâm của mọi người thì trong lòng Thẩm Bích thấm vô cùng ấm áp, nhẹ nhàng lắc đầu nói.

“Hừ, dù sao cũng chỉ là một nha đầu thúi, tỉnh thì tỉnh, khẩn trương như vậy làm gì, nếu không có thuốc treo thì nói không chừng cũng không dậy được, mau chóng giao thϊếp canh ra đây cho lão nương, có tiền, các ngươi cũng vừa lúc có thể chữa bệnh cho nha đầu kia!”

Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm hấp dẫn sự chú ý của mọi người thì Thẩm lão thái đột nhiên dùng đòn gánh đánh vào sàn nhà, rồi bất mãn hừ lạnh nói.

“Bà nội… Khụ khụ, người…. Chẳng lẽ người không cảm thấy đuối lý sao?” Thẩm Bích Thấm hơi ngẩng đầu, lúc này mới nhìn Thẩm lão thái nói.

“Đuối lý? Lão nương sao phải đuối lý! Sao ngươi dám nói chuyện với trưởng bối như vậy, sao lại không có giáo dục như vậy, trách không được lại là một con ma ốm, đây là báo ứng, nói không chừng thật sự một ngày nào đó cũng sẽ đi thôi!” Nghe thấy Thẩm Bích Thấm nói, Thẩm lão thái lập tức chỉ vào Thẩm Bích Thấm mắng.

“Nương!”

Nghe được mấy lời này của Thẩm lão thái nói ra thì Thẩm Thủ Nghĩa tức giận đến phát run cả người, tứ nha đầu nhà ông ấy thật vất vả mới có thể cứu về, sao bây giờ nương lại có thể nói ra những lời nguyền rủa tứ nha đầu vào chỗ chết như vậy?

Những lời này quả thật là độc ác!

“Lão… Lão nương làm sao, nha đầu này dám nói chuyện với ta như vậy, chẳng lẽ ta không nói lại được một câu sao!” Thẩm lã thái cũng biết mình có quá lời nên có chút chột dạ, giọng nói cũng nhỏ đi không ít.