Chương 11

----

Con trai địa chủ cúi đầu nói tiếng cám ơn.

Có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai.

Bà Lý nói không rõ lúc ấy xuất phát từ tấm lòng thiện lương hay là cái gì, từ dạy ông tiết kiệm sức lực đến nhét nửa miếng bánh rán, chậm rãi trở nên thân thiết hơn.

Một năm sau, giáo viên duy nhất của trường trong làng đột ngột qua đời.

Cả làng chỉ có một người trí thức như vậy.

Bà Lý tìm bí thư của thôn, đề nghị trước khi giáo viên mới đến, để cho con trai địa chủ dạy thay.

Trong khoảng thời gian tiếp xúc qua lại, bà có thể xác định được đối phương không phải loại người cùng hung ác người xấu, hắn từ nhỏ ở bên ngoài học tập, đối với những chuyện vặt vãnh trong nhà chắc chắn là không biết.

Anh ta viết chữ tinh tế, xinh đẹp, hắn đã từng đọc qua rất nhiều sách, thậm chí biết vài câu tiếng nước ngoài, anh ta về sau có cơ hội nhất định phải phục vụ quốc gia.

Chỉ là anh ta sinh nhầm gia đình thôi.

Nên cho anh ta một cơ hội.

Bí thư thôn đương nhiên sẽ cự tuyệt, để cho con trai địa chủ dạy học, thế nào cũng sẽ dạy mọi người trở thành loại người giống như người nhà anh ta.

Bà Lý không từ bỏ, lại đi tìm đại đội trưởng, tìm kế toán, tìm người già bối phận cao trong thôn.



Bản thân bà Lý từng cầm cờ đỏ 38 tuổi của hương trấn, xem như cũng có uy vọng, nếu là người khác tiếp xúc với con trai địa chủ như vậy đã sớm bị cảnh cáo.

Những người này bị bà làm phiền không chịu nổi nữa, hơn nữa đứa nhỏ không thể không đi học, cuối cùng cố ý tổ chức đại hội để cho toàn thể thôn dân bỏ phiếu.

Sau lưng đương nhiên có bà Lý thuyết phục.

Con trai địa chủ được làm giáo viên dạy thay tạm thời.

Cũng ngay đêm đó, con trai địa chủ tìm bà Lý để thổ lộ.

Dưới bóng đêm, giọng của anh ta tựa hồ vì kích động mà khẽ run rẩy.

Anh ta đã khiến cho bà Lý còn trẻ bối rối.

Đương nhiên trong lòng bà lúc đó rất vui.

Bà cho rằng đối phương xuất phát từ báo ân muốn lấy thân báo đáp, thẳng thắn từ chối:

"Tôi giúp anh cũng là vì muốn những đứa trẻ trong thôn được đi học.”

“Tôi không phải thích cô vì cô giúp đỡ tôi."

Con trai địa chủ vẻ mặt thống khổ:



"Tôi thích sự lương thiện của cô, tôi xuất thân không tốt, thật sự không xứng với cô.”

Rùa cỏ trăm tuổi nghe không nổi nữa, tức giận mà tự mắng chính mình:

"Đồ con rùa.”

Nó sớm phát hiện có chuyện không đúng rồi.

Con trai địa chủ mỗi lần ở trước mặt chủ nhân đều ngoan ngoãn, xoay người liền nghiến răng nghiến lợi, tựa như đang cật lực kìm nén gì đó.

Có lần nó đang chậm rì rì ăn cỏ, không đề phòng bị anh ta hung hăng tung một cước đá bay.

Nửa ngày mới trở mình được.

Yêu ai yêu cả đường đi, nếu anh ta thật sự thích chủ nhân thì sẽ không làm như vậy.

Lương Cẩm Tú vỗ vỗ mai rùa, ý bảo nó đừng kích động.

Cô nghe ra có mùi "trà xanh" thoang thoảng.

Nếu như đoán không sai, tiếp cận rồi thổ lộ chính là vì tìm kiếm đường sống, bà Lý là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà anh ta có thể bắt được.

Là một người tàn nhẫn nha.

Chuyện sau đó như ba cô nói.