Chương 30

Thật ra Tống Cảnh Sâm cũng không định tìm Nam Bùi.

Nhưng đối với hành vi không chịu đổi chỗ ngồi của Nam Bùi, trong lòng Tống Cảnh Sâm có chút khó chịu.

Nhưng không muốn vứt mặt mũi trước mặt Nam Bùi, cũng không thể trực tiếp đi tìm cậu tra hỏi nguyên nhân, chỉ có thể biểu hiện bằng phương thức khác ——

Lúc ra về sẽ không đợi Nam Bùi.

Cứ thế thì chắc chắn Nam Bùi sẽ chủ động đuổi theo để xin lỗi.

Mà Hiển nhiên Lục Bách Nhiễm cũng nghĩ thế.

Thật ra Lục Bách Nhiễm không cao hứng vì chuyện khác, không hiểu sao gần đây Nam Bùi không đến thăm ban, khiến cho hắn cảm thấy trống rỗng.

Đương nhiên, Lục Bách Nhiễm không cảm thấy y để ý Nam Bùi.

Ngược lại y cho rằng nếu Nam Bùi đã đưa y vào đoàn phim, thì Nam Bùi phải phụ trách đến cùng mới đúng.

Mỗi người đều ôm một suy nghĩ khác, lại làm ra quyết định tương đồng—— Đi đến trước mặt Nam Bùi.

Lúc Tống Cảnh Sâm lạnh mặt lướt qua người Nam Bùi, Nam Bùi như ngẩn người đứng tại chỗ.

Khiến cậu kinh ngạc là Tống Cảnh Sâm cứ nhấp chặt môi, không thèm nói chuyện với cậu.

Vài giây sau, Lục Bách Nhiễm cũng từ hướng khác lướt qua Nam Bùi, không thèm nói chuyện với cậu.

Hai nam chính, làm lơ Nam Bùi.

Kỳ quái hơn —— hai người một trước một sau còn cố tình thả chậm bước chân.

Nam Bùi mê mang.

Cậu nhìn bóng dáng hai người, hoang mang hỏi hệ thống: “Bọn họ làm sao thế? Hơn nữa giờ tôi phải làm gì?”

Hệ thống chứng kiến toàn bộ hành trình, nó lý tính mà phân tích:

“Cả hai nam chính đều cho rằng cậu sẽ tung ta tung tăng chạy theo sau lấy lòng bọn họ.”

Nam Bùi: “……”

Hay lắm, tuy không phải là không hợp lý, nhưng tóm lại cậu cứ thấy đầu óc nam chính có vấn đề.

Nam Bùi nuốt nước miếng, theo đám người bước ra khỏi buổi hoà nhạc.

Quẹo trái là hướng ra đường lớn, quẹo phải đến cửa sau.

Tống Cảnh Sâm và Lục Bách Nhiễm đi đến hướng cửa lớn, tốc độ hai người đều thả đến mức thấp nhất.

Giờ phút này sắc mặt bọn họ đều không tốt cho lắm, trong lòng đều nghĩ, “Tại sao Nam Bùi vẫn chưa theo kịp?”.

Bọn họ rất muốn quay đầu lại, nhưng phải cố nhịn xuống.

Nam Bùi quyết đoán quẹo phải, bước đến hướng cửa sau.

Cậu nhanh chóng nắm lấy cơ hội ngàn năm, ra khỏi buổi hoà nhạc.

Nam Bùi vừa đi, một bên mở khung chat với Hoắc Nghiêu, phát giọng nói: “Hoắc tổng, tôi đang đứng ở cửa sau của buổi hoà nhạc, anh mau mau lái xe đến đón tôi với!”

Cậu cũng không biết Hoắc Nghiêu có đến hay không, trong lòng không mấy tự tin.

Đám người chen chúc, Nam Bùi linh hoạt đi xuyên qua, khoảng cách đến cửa sau càng ngày càng rút ngắn lại.

Ngay lúc này.

Tống Cảnh Sâm cũng nhịn không được nữa mà quay đầu lại.

Hắn cau mày, hai mắt tìm tòi thân ảnh Bam Bùi trong đám người, cuối cùng dừng lại trên một bóng dáng đang nỗ lực đi ngược chiều đến hướng cửa sau.

Cùng lúc đó, Lục Bách Nhiễm cũng quay đầu lại, nhanh chóng tìm được Nam Bùi.

Giọng nói hệ thống vang lên trong đầu Nam Bùi:

“Hai vị nam chính phát hiện ra cậu rồi, chạy mau!”

Nam Bùi hít hà một hơi, tăng nhanh tốc độ, tiếng trống tinh thần hăng hái giục cậu vọt qua đám người, chạy ra khỏi cửa sau của buổi hoà nhạc.

Nhưng lúc bước xuống cầu thang, Nam Bùi vẫn không nhìn thấy xe Hoắc Nghiêu.

Lòng Nam Bùi nóng như lửa đốt, mở app gọi xe, kết quả phát hiện có hơn trăm người đang đứngxếp hàng.

Hệ thống tiếp tục nói:

“Hai vị nam chính bước đến cửa sau rồi…… Dự tính khoảng một phút nữa sẽ đến……”

Nam Bùi không có cách nào, cậu nhìn quanh bốn phía, trong lòng nghĩ có nên trèo lên cây trốn không.

Đang lúc Nam Bùi toát mồ hôi lạnh, tìm kiếm cái cây nào tương đối ổn để trèo.

Một giọng nói vang lên phía sau:

“Quay đầu lại.”

Giọng điệu mát lạnh mà sạch sẽ, trẻ trung đầy từ tính, trừ gợi cảm ra còn mang theo vài phần trầm ổn.

Nam Bùi trợn tròn hai mắt.

Giây tiếp theo, cậu quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc xe thể thao màu đen trầm dừng ở phía sau cậu —— không biết chiếc xe này đến từ lúc nào, mà một chút tiếng động cậu cũng không nghe được.

Hoắc Nghiêu đứng bên cửa xe, mặc thường phục sáng màu, có chút lười nhác mà dựa vào cửa xe, ánh mắt bình tĩnh nhìn Nam Bùi.

Thấy Nam Bùi quay đầu, Hoắc Nghiêu cong nhẹ khoé môi.

Nam Bùi như nhìn thấy vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống.

Cậu vội vàng bước đến chỗ của Hoắc Nghiêu đi đến, kinh ngạc buột miệng nói:

“Anh tới thật sao?”

Hoắc Nghiêu nhìn cậu, nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhướng mày nói:

“Không phải cậu gọi tôi tới à?”

Nam Bùi đang muốn nói thêm, thanh âm hệ thống lại lần nữa vang lên:

“Ký chủ! Tống Cảnh Sâm và Lục Bách Nhiễm ra đến cửa rồi!”

Nam Bùi giật mình.

Cậu chưa kịp suy nghĩ đã vội vàng tiến lên một bước, trực tiếp ôm lấy Hoắc Nghiêu, vùi mặt vào cổ anh.

Hoắc Nghiêu sửng sốt một chút, vẻ mặt kinh ngạc khó tin.

“Hoắc tổng,” Nam Bùi hạ giọng, vì khẩn trương nên hơi run rẩy, “Đắc tội.”

Vì Hoắc Nghiêu đưa lưng về phía cửa, hơn nữa chung quanh không ít người qua lại, lúc Nam Bùi chui vào trong lòng ngực anh, góc nhìn của Tống Cảnh Sâm và Lục Bách Nhiễm đều bị che khuất, không nhìn thấy Nam Bùi nữa.

Hoắc Nghiêu cao hơn Nam Bùi một đoạn, thể chất cũng cường tráng hơn cậu, vừa vặn che phủ cậu hoàn toàn.

Nam Bùi ngừng thở, mặt vẫn chôn vùi vào cái cổ sạch sẽ của Hoắc Nghiêu, khàngiọng nói: “Lên xe.”

Hoắc Nghiêu trầm mặc một lát, hỏi: “Cậu làm như thế…… Thì muốn tôi lên xe kiểu gì?”

Cả người cậu cứng đờ, cơ bắp cũng căng chặt.

“Thế anh giả bộ sắm vai làm kẻ bắt cóc được không?” Nam Bùi nhỏ giọng mà nói, không ngừng phả khí nóng lên cổ Hoắc Nghiêu, “Sau đó ôm tôi, ném vào trong xe…… Chẳng phải trên TV đều diễn như thế à? Đến đây đi, không cần phải thương tiếc tôi đâu.”

Hoắc Nghiêu: “……”

Sở thích kỳ cục gì vậy?