Chương 31

Đối mặt với yêu cầu nực cười của Nam Bùi, Hoắc Nghiêu, một vị tổng tài đứng đắn, do dự vài giây.

Anh cân nhắc khả năng đóng vai xã hội đen để bế Nam Bùi lên xe.

Một lúc sau, Hoắc Diệu đột nhiên vươn tay mở cửa sau xe thể thao.

“Ôm lấy cổ tôi.” Giọng nói của Hoắc Diệu từ trên đầu Nam Bội truyền đến.

Nan Bùi không biết Hoắc Nghiêu định làm gì, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Một giây sau, Nam Bội còn chưa kịp phản ứng, thân thể đột nhiên bị bế lên, cảm giác bay lên không trung khiến cậu trợn to hai mắt.

Nhưng sợ bị hai nam chính còn lại phát hiện nên không dám phát ra tiếng, chỉ có thể tận lực vùi mặt vào ngực Hoắc Nghiêu.

Hai tay cậu cũng không tự chủ được mà siết chặt, gắt gao ôm lấy cổ Hoắc Diệu.

Nam Bùi không khỏi ngước mắt lên, chỉ thấy Hoắc Nghiêu cũng đang cúi đầu nhìn mình.

Tư thế này thân mật đến mức khiến Nam Bùi quên hô hấp trong giây lát, tim đập liên hồi trong l*иg ngực.

Đúng lúc hệ thống nhảy ra: "Ký chủ, vừa rồi cậu muốn trèo cây ẩn thân, tư thế bây giờ cũng không khác gì treo trên cây đâu."

Đầu óc Nam Bùi trống rỗng, tầm mắt chỉ nhìn thấy được đường quai hàm sắc nét và hầu kết hơi nhô ra của anh.

Giờ phút này, đối với Nam Bùi mà nói, Hoắc Nghiêu giống như một cái cây đại thụ to lớn thẳng tắp, hai cánh tay chống đỡ trọng lượng toàn thân cậu, nhưng chẳng cần phải dùng nhiều sức.

Trong khi hai người duy trì tư thế thân mật này, điện thoại di động của Nam Bùi rung lên vài lần, kéo Nam Bùi ra khỏi suy nghĩ viển vông.

Không cần nghĩ cũng biết người nhắn tin là Tống Cảnh Sâm và Lục Bách Nhiễm.

Không hiểu sao Nam Bùi lại cảm thấy một loạt kí©h thí©ɧ khi tưởng tượng đến cảnh bị hai nam chính bắt gắp, lòng bàn tay đổ mồ hôi, hô hấp trở nên gấp gáp, nhiệt độ cơ thể cũng bắt đầu tăng lên.

Hoắc Nghiêu bế Nam Bùi, muốn ôm cậu vào trong xe.

Vì thân hình Hoắc Nghiêu cao lớn, Nam Bùi cũng khoảng 1m8, cho nên quá trình bế vào xe không mấy thuận lợi.

Có lúc Hoắc Nghiêu còn suýt đυ.ng đầu vào xe.

Sau đó, Hoắc Nghiêu phải tiếp tục cúi thấp người, mặt Nam Bùi gần như vùi vào trong ngực Hoắc Nghiêu.

Cậu có thể ngửi thấy mùi nước hoa dễ chịu trên người đối phương, thậm chí còn có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương.

"Bắt cóc... Hình như không phải như này đâu…"

Cuối cùng Hoắc Nghiêu cũng bế được Nam Bùi lên xe, trong không gian nhỏ hẹp, tiếng hít thở của bọn họ rất rõ ràng.

Hoắc Nghiêu nghe Nam Bùi nói xong, dừng một chút, đột nhiên thay đổi chủ ý, nhẹ nhàng đặt Nam Bùi xuống.

Anh nhếch khóe môi, cánh tay dùng sức ném Nam Bùi xuống ghế sau.

Lực không nặng, còn mang theo chút đùa cợt trêu chọc.

Lưng Nam Bùi đập nhẹ vào tấm đệm mềm ở ghế sau xe, khiến cậu không khỏi nao nao.

Cậu ngẩng đầu nhìn vào cặp mắt hẹp dài của Hoắc Diệu, trong mắt đối phương mang theo chút hứng thú ác liệt.

Lúc Nam Bùi thất thần, đột nhiên Hoắc Nghiêu lấy một tay bịt lỗ tai của cậu, đồng thời dùng đầu gối đè lên chân Nam Bùi, tay kia vỗ nhẹ lên sườn mặt Nam Bùi: "Thành thật chút."

Rõ ràng tất cả hành động của Hoắc Diệu đều mang tính tượng trưng, không dùng vũ lực, nhưng còn khiến Nam Bùi căng thẳng hơn so với việc đối mặt với kẻ bắt cóc thật.

Khi lòng bàn tay ấm áp với những vết chai mỏng của đối phương chạm vào má Nam Bùi, cậu bất giác nuốt nước bọt, nơi bị chạm vào không ngừng nóng lên.

Không gian của Nam Bùi dần bị thu hẹp lại, cậu bị kẹt giữa băng ghế sau và thân hình cao lớn của Hoắc Diệu, căn bản không thể nhúc nhích.

Một lúc sau, Hoắc Nghiêu đột nhiên mím môi hỏi:

"Bắt cóc... Là như vậy sao?"

Nam Bùi không biết trả lời như thế nào.

Cậu nhìn đôi môi mỏng hé ra rồi khép lại của Hoắc Nghiêu, sườn mặt sắc lạnh cùng với hầu kết gợi cảm, vì động tác cúi người nên xương quai xanh cứ thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện... Lúc này, cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập vang dội của bản thân.

Nam Bùi không khỏi nghĩ, nếu Hoắc Nghiêu là kẻ bắt cóc...

Thì khả năng cao là nạn nhân bị bắt cóc sẽ ngoan ngoãn đi theo anh.

Hoắc Nghiêu nhìn dáng vẻ lơ đãng của Nam Bội, không khỏi thất thần, hầu kết của anh lăn lên lăn xuống.

Lúc đầu, anh chỉ muốn trêu chọc một chút, nhưng lúc này, bầu không khí phảng phất trở nên ái muội.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Nam Bội lại rung lên - Tống Cảnh Sâm gọi đến.

Lúc này hai người mới như tỉnh mộng.

Hoắc Nghiêu buông Nam Bùi ra, trên mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên, chậm rãi xuống xe.

Hai tai Nam Bội nóng lên.

Hoắc Nghiêu mở cửa xe, trở lại ghế lái.

Nam Bùi ngồi dậy, tiếp nhận cuộc gọi của Tổng Cảnh Sâm, hắng giọng: “Cảnh Sâm ca ca?”

Nghe thấy hai chữ “Ca ca”, Hoắc Nghiêu không khỏi liếc qua kính chiếu hậu nhìn Nam Bùi.

Giọng điệu của Tống Cảnh Sâm có chút khó chịu:

"Này, sao lại đi cửa sau? Bây giờ cậu đang ở đâu? Tại sao không đi theo tôi?"