Chương 2: Trở về một năm trước

Hiện tại Hà Quân đã xảy ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng, không phải cậu không nghĩ đến bình bạc này có thể cứu người, chỉ là nhớ tới những gì đã xảy ra với mình thì có hơi nản lòng thoái chí, không còn ý chí sinh tồn để sống sót nữa, nghĩ đến cha mẹ của mình chết sớm, cữu cữu, mợ, biểu ca, biểu tẩu mắt lạnh chửi rủa…

Bị mợ cứng rắn ép gả cậu cho Trương Cảnh Văn giống như ném một thứ rách nát, Trương Cảnh Văn tựa hồ cũng chán ghét cậu mà không chạm vào cậu…

Hà Quân mơ mơ hồ hồ mà nghĩ về quá khứ bi thảm ý thức bắt đầu tan rã.

Đột nhiên “Phanh” một tiếng vang lớn, một người rơi xuống bên cạnh Hà Quân, Hà Quân bị tiếng vang kéo trở về hiện thực, cậu nhìn về phía người nằm bên đó vừa mới rơi xuống lại là vị đạo trưởng mà cậu gặp được năm mười bốn tuổi.

Đạo trưởng tựa hồ bị trọng thương giờ phút này hôn mê bất tỉnh. Tâm Hà Quân bỗng nhiên rung động, chính cậu cho dù có bất tử khẳng định cũng sẽ trở thành một phế nhân tàn tật, huống hồ đã mất đi ý chí sinh tồn, chi bằng đem linh dược cho vị đạo trưởng này, cũng coi như vật trả về chủ cũ, vật dùng đúng chỗ.

Hà Quân dùng hết sức lực toàn thân đem bình bạc nhỏ trên cổ tháo xuống mở ra, đổ vào trong miệng đạo trưởng, chờ khi chất lỏng trong bình bạc chảy xuống hết, trước mắt Hà Quân liền tối sầm mà chết ngất đi.

Vị đạo trưởng bị thương nặng này nguyên bản là thần quan trên trời, vì phạm phải sai lầm mà bị biếm hạ phàm, thật vất vả trải qua trăm đắng ngàn cay chờ cho đến ngày hôm nay để lần nữa phi thăng về trời, lại không ngờ bị một ma đầu chú ý thi pháp phá hủy việc phi thăng của ông, ông cũng bởi vậy mà bị trọng thương.

Một lát sau đạo trưởng tỉnh lại, nhìn thấy Hà Quân đã chết ngất, trên tay cậu còn nắm chặt bình bạc nhỏ, liền biết đã trãi qua chuyện gì. Không nghĩ tới cuối cùng người cứu mình lại chính là cậu thiếu niên có hai mặt duyên phận này.

Ông đem Hà Quân nhìn một lần từ đầu tới đuôi liền hơi hơi thở dài lắc lắc đầu, thiếu niên này cuối cùng cũng khó thoát khỏi một kiếp này, nếu đã có duyên với cậu thì đạo trưởng sẽ không bàng quan đứng nhìn.

Đạo trưởng niệm khẩu huyết kéo lấy đôi tay Hà Quân, liền thấy hai tay Hà Quân bỗng nhiên kim quang lấp lánh nhưng trong nháy mắt lại khôi phục bình tĩnh.

Đây là do đạo trưởng không đành lòng để Hà Quân lại bị người khác ức hϊếp, mà ban cho cậu một “Bàn tay vàng” lớn.

Tiếp theo giơ bàn tay trường ra bao trùm lên trên đầu Hà Quân, một cổ lực lượng truyền ra từ trong lòng bàn tay không ngừng đi vào. Lần này đạo trưởng quá độ thiện tâm còn tặng kèm thêm “Bách khoa tri thức” hoa hoè loè loẹt bao quát nội dung.

Sau đó đạo trưởng làm phép với Hà Quân từ đầu đến chân một lần, cuối cùng vung bàn tay lên Hà Quân nằm trên mặt đất liền biến mất.

Đạo trưởng lẩm bẩm tự nói: “Có thể giúp ngươi liền nhiều như vậy, về sau thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức*, dựa vào nỗ lực của chính mình mà đi lên.”

*Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức: Sự vận chuyển của trời đất rất mạnh (không lúc nào nghỉ), người quân tử cũng theo trời mà tự cường không nghỉ. (Đại Tượng truyện – quẻ Khôn)

……

Hà Quân chậm rì rì mà tỉnh dậy, cảm giác lúc trước tựa như chỉ là một hồi ác mộng.

Nhớ rõ ràng chính mình đã bị kẻ lưu lạc đẩy xuống vách núi hơi thở thoi thóp, sau đó lại gặp được một vị đạo trưởng rơi xuống bên cạnh mình, dường như đem nước trong bình bạc nhỏ đều cho đạo trưởng uống hết, sau đó cậu đã chết, hiện tại làm sao có thể tỉnh lại ở cái địa phương này?

Hà Quân đánh giá bốn phía, chính mình ngủ trên một cái giường cũ nát, trong phòng cực kỳ đơn sơ, ở giữa gian phòng có một cái bàn cùng mấy cái ghế, bên cạnh cửa có một cái bếp nhỏ, trên kệ bếp có mấy bộ chén đũa.

… Chuyện này hẳn là đã trở về thời điểm một năm trước 17 tuổi.

Hà Quân bị phát hiện này làm cho cảm thấy vừa khϊếp sợ vừa vui mừng. Nếu trời cao đã để cậu sống lại một lần, cậu sẽ không bao giờ muốn sống lại cái loại trạng thái pháo hôi như lúc trước nữa. Cậu muốn thay đổi bản thân cũng muốn tích cực mà đối diện với nhân sinh.

Hơn nữa lần này sống lại cậu cảm thấy mình đã trở nên tự tin và dũng cảm hơn rất nhiều, còn có trong đầu bỗng nhiên nảy lên số lượng lớn kiến thức, khiến cậu hoài nghi là bởi vì sống lại mà chính mình trở nên phá lệ thông minh hơn.

Khi cậu còn nhỏ được cữu cữu Trịnh Huy đưa đến tư thục ở đầu thôn niệm qua mấy năm, sau đó mợ Tô Hồng ngại nó quá đắt, liền nói phí tổn trong nhà không đủ khả năng không thể để cậu tiếp tục đi đọc sách.

Thời điểm Hà Quân bảy tuổi mẫu thân liền bệnh chết, khi cậu mười tuổi có lần phụ thân lên núi đốn củi vô ý dẫm phải không trung mà ngã chết, cữu cữu, mợ chạy nhanh đến nói muốn nhận và nuôi nấng cậu.

Kỳ thật hai người bọn họ đã đánh bàn tính như ý đâu vào đấy, bọn họ công khai đem trang sức tinh xảo trong nhà của Hà Quân cướp đoạt đến không còn, chiếm mấy mẫu đất cằn của gia đình để lại cho cậu, cuối cùng còn đem nhà ở của cậu bán lấy tiền mà thu về dùng riêng.

Sau khi đã nuốt hết tài sản trong nhà của Hà Quân, bọn họ liền lộ nguyên hình sẵn có mà không cho Hà Quân được sắc mặt tốt, động một chút liền khiển trách nhục mạ cậu.