Chương 3: Lợi thế của một nhà cữu cữu

Cữu cữu, mợ phi thường keo kiệt và hà khắc đối với Hà Quân về vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại, Hà Quân chính là lớn lên trong hoàn cảnh gian khổ ăn nhờ ở đậu như vậy.

Sau đó, biểu ca Trịnh Trí Huy cưới vợ là Chu Ánh Thu, hai người kết hôn nhiều năm vẫn chưa có con, khiến cả nhà bọn họ lo lắng.

Các thôn dân thôn Nga Loan coi trọng nhất là việc nối dõi tông đường con cháu thịnh vượng. Mà một nhà Trịnh Huy làm người keo kiệt khắc nghiệt, đặc biệt là thôn dân, thấy hành động của bọn họ đối với Hà Quân đều kín đáo phê bình, cho nên ấn tượng về một nhà bọn họ liền phi thường không tốt.

Miệng của mấy thôn dân này cũng đủ lợi hại, lời nói khó nghe nhất chính là cười nhạo nhà hắn cưới về một “Gà mái già” không đẻ được trứng, không sinh được nhi tử liền phải đoạn tử tuyệt tôn.

Ngày hôm đó bị Chu Ánh Thu trong lúc vô ý nghe được, lập tức khóc sướt mướt mà muốn về nhà mẹ đẻ, Trịnh Trí Huy tâm tình tuy cũng bực bội, nhưng trước mắt vẫn cố gắng nhịn xuống tính tình ăn nói nhỏ nhẹ mà dỗ dành.

Người đàn bà Tô Hồng bộ dáng đanh đá quỷ kế đa đoan này, bà vừa mới đem đồ ăn đã nấu xong ra, nghe được âm thanh con dâu khóc thút thít trong lòng lại cảm thấy phiền, đem đồ ăn đặt thật mạnh lên trên bàn: “Khóc tang sao, có bản lĩnh thì sinh ra cho ta một tiểu tể tử đi. Có khóc lóc cũng vô dụng, cha hắn mau tới đây ăn cơm.”

Chu Ánh Thu nghe bà bà quở trách một trận xong liền không dám lên tiếng, bưng bát cơm lên cúi đầu xuống ăn.

Trịnh Huy vừa đi từ ruộng rau trở về đã nói: “Hôm nay Hà Quân ngủ lâu như vậy, cũng kêu hắn ra đây ăn cơm đi.”

Tô Hồng vừa nghe đến cái tên Hà Quân trong lòng liền cảm thấy khó chịu, đem sự bực bội do con dâu không thể sinh đổ hết lên đầu Hà Quân, cúi gầm mặt xuống nói: “Nuôi nó lớn như vậy rồi, gánh không gánh nổi, vác không vác được, mỗi ngày chính là ăn không ngồi rồi, kể từ khi nó tới, nhà của chúng ta đều số con rệp, nó chính là một người không may mắn, trách không được còn nhỏ như vậy đã đem cha mẹ mình khắc chết, người như vậy nên tống cổ ra ngoài sớm một chút, ta đỡ phải nhìn đến phiền lòng.”

Trịnh Huy không nói một lời chậm rãi uống một ngụm rượu lâu năm, dù sao hết thảy sự tình trong nhà đều là Tô Hồng định đoạt, ông chỉ phụ trách làm việc cùng gật đầu là được.

Ngay khi Trịnh Trí Huy vừa nghe vợ của mình không thể sinh được, điềm xấu này thật sự là do người mang vận đen liền xen mồm: “Đúng vậy, giữ cái túi mềm này có ích lợi gì chứ, tống cổ ra ngoài sớm một chút thì tốt hơn.”

“Ta sẽ an bài tốt.” Tô Hồng ục ục mà chuyển tròng mắt, trong lòng tính toán làm thế nào để đem tiểu tử này thuận lý thành chương mà đưa ra ngoài, hơn nữa có thể để cho người khác sẽ không nhàn ngôn toái ngữ, chính mình cũng không có chịu thiệt.

Hà Quân ngốc ở trong phòng nửa ngày, thật vất vả đem mọi chuyện đang diễn ra chậm rãi tiêu hóa xuống, bụng lại đột nhiên “Thầm thì” kêu lên, cảm thấy thật là đói bụng.

Hà Quân mở cửa ra đi vào nhà chính, nhìn thấy một nhà cữu cữu đang thưởng thức cơm trưa, cậu căng da đầu, chịu đựng ánh mắt lạnh lùng của mấy người ngồi trên bàn, nhẹ nhàng gọi: “Cữu cữu, mợ.”

Trịnh Huy gật gật đầu: “Quân nhi đến, còn tưởng ngươi đang ngủ, nên không gọi ngươi, ăn cơm đi.”

Trịnh Huy dù sao cũng là anh của mẹ ruột Hà Quân, cho nên ở bên ngoài ông đối với Hà Quân không lạnh cũng không nóng, người ngoài nhìn vào cũng không có trở ngại.

Hà Quân cầm lấy bát cơm vừa mới cắn một ngụm cơm, Chu Ánh Thu liền nói no rồi, nàng chịu ảnh hưởng của Tô Hồng, luôn cho rằng tên Hà Quân này khắc chết cha mẹ hiện tại lại đến khắc nàng, đối với cậu tâm sinh chán ghét, không muốn ngồi cùng một bàn ăn cơm với cậu.

Tô Hồng đem chiếc đũa đặt thật mạnh lên trên bàn, mượn đề tài: “Ánh Thu ngươi là con dâu của nhà ta, là người trong nhà Trịnh gia chúng ta chính tông, ngươi ăn cơm là thiên kinh địa nghĩa, nhưng thật ra có người không biết tốt xấu luôn ăn vạ miễn phí ở nơi này.”

Hà Quân trong lòng toát ra lửa giận, Tô Hồng này thật sự không phải đồ vật, sau khi chiếm hết toàn bộ tài sản của Hạ gia, hiện tại lại muốn tìm mọi cách để đem mình đuổi đi, thôi được, bữa cơm khuất nhục này cũng ăn không vô nữa.

Hà Quân mạnh mẽ đứng lên: “Sau này ta sẽ không đến đây ăn nữa, ta sẽ tự lập, nhưng mà bà đem nhà ở đồng ruộng của ta đều cầm đi, các người mau đem số tiền bán nhà kia trả lại cho ta.”

Tô Hồng vừa nghe đã khó chịu, tiểu tử này ngày thường buồn không hé răng lại dám cùng bà giải quyết chuyện cũ, âm thanh tức khắc lên cao mấy độ: “Tốt lắm Hà Quân, hoá ra ngươi là tên qua cầu rút ván trở mặt không nhìn người, ta và cữu cữu của ngươi có hảo ý đem ngươi đón về nhà nuôi dưỡng, hầu hạ ngươi ăn uống tiêu sài nhiều năm như vậy, loại nào không tiêu tiền? Hiện tại trưởng thành cánh cứng rồi, liền há mồm hướng chúng ta đòi tiền, ngươi còn có lương tâm hay không?”