Chương 1: Trẻ em thiểu năng

Chiều hoàng hôn, khói bếp lượn lờ.

Phòng Ngôn mở mắt ra, nhìn thấy một cảnh tượng như vậy. Trước mắt là nhà tranh rách nát, có thể nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ đang bận rộn ở trong.

Nàng ngồi trên bậc cửa, nhìn mặt đất lồi lõm gồ ghề trước mặt, thật sự không hiểu tại sao mình ngủ một giấc đã đi đến đây rồi.

Từ nhỏ nàng đã ở trong cô nhi viện, bởi vì nhan sắc rất bình thường, tính tình cũng không hoạt bát, cho nên những người đến đây để nhận nuôi từ đầu tới cuối đều không muốn Phòng Ngôn. Nàng chỉ có thể ở lại bên cạnh viện trưởng với mấy người bạn có cùng số phận. Lúc nàng vào đại học được một năm, viện trưởng cũng qua đời.

Từ đó về sau, thế gian này chỉ có một mình nàng đơn côi lẻ bóng.

Sau khi tốt nghiệp đại học, nàng lại đi đến cô nhi viện lần nữa, nằm lên cái ghế bập bênh lúc viện trưởng còn sống vẫn thích ngồi, phe phẩy mấy cái rồi ngủ. Sau khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình đã không còn ở cô nhi viện nữa.

Một nơi xa lạ, người cũng xa lại, trang phục kỳ quái.

Lúc đầu Phòng Ngôn còn cho rằng mình đang ở thôn xóm cạnh cô nhi viện, dù sao cái cô nhi viện mà nàng từng ở lúc trước cũng ở ngoại ô thành phố, xung quanh đều là nông thôn. Nhưng, những ngôi nhà thấp bé đó mấy năm trước đã được phá bỏ và di dời rồi, biến thành những tòa nhà cao ốc. Cho nên, nàng cũng không hiểu, rốt cuộc bản thân đang ở chỗ nào?

Chẳng lẽ đang nằm mơ? Nhưng giấc mộng này cũng quá chân thật rồi. Tiếng chó sủa, âm thanh gà gáy, tiếng heo đòi thức ăn trong sân, tất cả đều lọt vào lỗ tai. Trừ cái này ra, trong phòng bếp cũng có mùi hương của cải trắng xào, bụng của nàng vô thức kêu réo biểu tình.

Lúc này, Vương thị đang nấu cơm trong bếp cũng đi ra ngoài. Nàng ấy nhìn thấy con gái nhà mình đang ngồi ngơ ngác trên bậc cửa, liền cười nói: "Nhị Ni nhi, tỉnh rồi à, giấc ngủ này con ngủ lâu quá. Đói bụng không?"

Đầu tiên, Phòng Ngôn bị khẩu âm của Vương thị làm cho kinh sợ, khẩu âm này, phải nói thế nào, rất giống khẩu âm ở chỗ đó của nàng, nhưng cũng có một chút khác biệt nhỏ. Vấn đề là từ trước đến nay Phòng Ngôn chưa nghe thấy nơi nào có khẩu âm giống ở chỗ mình, nếu như đang nằm mơ, tại sao cảnh trong mộng lại chân thật như vậy.

Sau đó nàng lại bị tiếng gọi kia làm cho sợ ngây người, "Nhị Ni nhi"?

Vương thị cười một cái, thở dài, sau đó nói về hướng Tây phòng, "Đại Ni nhi, muội muội con tỉnh rồi, con đừng chỉ biết thuê hoa thôi, nhớ nhìn em gái một chút."

Giọng nói còn chưa dứt, Đại Ni nhi đã ra khỏi phòng, vội vàng bước đến. Nàng ấy sốt ruột nói: "Nương, muội muội đã tỉnh rồi à, đều do con, chỉ biết thuê hoa, quên muội muội còn đang ngủ ở nhà chính."

"Không sao không sao, muội muội con hôm nay rất ngoan, không náo loạn ồn ào tí nào. Có lẽ là chưa tỉnh ngủ hẳn! Ai, con nhìn nó một chút, nương đi nấu cơm." Vương thị nhìn Nhị Ni nhi nói.

"Ừm, nương yên tâm đi, con dọn cái ghế dài ra ngoài, vừa thuê hoa vừa nhìn muội muội." Đại Ni nhi ngoan ngoãn nói.

"Ai, được."

Nói xong, Vương thị xoay người đi vào bếp nấu cơm. Trong viện chỉ còn lại hai người là Đại Ni nhi và Nhị Ni nhi.

"Tiểu muội, muội ngồi trên bậc cửa có đau không, đại tỷ lấy cho muội một cái ghế nhé?" Phòng Ngôn đang nghĩ đến chuyện kia, đột nhiên có một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai.

Đại Ni nhi nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Phòng Ngôn, cười nhẹ, nói: "Đừng lộn xộn, tỷ tỷ đi nhà chính lấy cho muội cái ghế."

Chỉ chốc lát sau, Đại Ni nhi đã lấy một cái ghế dài từ nhà chính ra, nàng ấy tự tay dọn dẹp, đặt Phòng Ngôn lên trên ghế.

Cuối cùng Phòng Ngôn cũng biết mình đang ở chỗ kỳ lạ nào, nàng cảm thấy bản thân như một trẻ em bị thiểu năng trí tuệ. Mấu chốt là, người bên cạnh cũng xem nàng y như vậy, nhìn tay chân này, không xấu xí, thân thể này ít nhất cũng đã bảy tám tuổi rồi, nói không chừng đã mười mấy cũng nên.

Nàng chưa nói một chữ nào, nhưng có vẻ mọi người chung quanh đều cảm thấy rất bình thường. Chẳng lẽ vì đây là mơ? Nên nói không được? Nếu không nàng cứ nói thử xem?

Phòng Ngôn há miệng thở dốc, bắt đầu thử phát ra âm thanh. Nhỏ giọng một chút thì hơn, nếu như thật sự đang mơ, chẳng phải sẽ dọa mọi người trong cô nhi viện sao, nhỡ mọi người lại nghĩ nàng bị bệnh tâm thần thì không tốt.

"A!"

Ừm, hình như có thể nói ra tiếng. Không đúng, nằm mơ sao mà nói được? Ai da... Nếu không tự véo mình một chút?

"Hít!"

Thật là đau! Cho nên, tại sao hồi nãy nàng lại ra tay nặng như thế, đau chết đi được.

"A, nương, nương, người mau đến đây!"

Phòng Ngôn vốn dĩ đang đắm chìm trong thế giới của mình, lại bị âm thanh kích động bên cạnh làm cho sợ run lên. Vừa nãy vẫn còn là em gái dịu dàng mà, sao đột nhiên lại phát ra âm thanh sắc nhọn thế.

"Có chuyện gì? Có phải Nhị Ni nhi bị thương ở đâu không?" Vương thị sợ đến mức chạy ra khỏi phòng bếp.

"Không phải, nương, nương, con mới nghe Nhị Ni nhi nói chuyện." Đại Ni nhi khẩn trương đến nỗi nói cũng run rẩy. Vừa nãy nàng ấy chắc chắn không nghe lầm, rõ ràng có hai tiếng.

"Thật hay giả? Con bé nói cái gì?" Vương thị không ngờ lo sợ lại biến thành sự vui mừng, kích động hỏi.

"Hình như nói "a", sau đó lại nói "bốn" thì phải. Tổng cộng có hai chữ luôn!" Cuối cùng thì hệ thống ngôn ngữ của Đại Ni nhi cũng trở lại bình thường, nàng ấy nghĩ ngợi một lúc, nói cho Vương thị nghe.

"Thật... Thật sự, Nhị Ni nhi nói được hai chữ, quả là bồ tát phù hộ, bồ tát phù hộ!" Vương thị nói, nước mắt cũng chảy ra. Bà nhìn con gái nhỏ nhà mình, từ từ nói: "Nhị Ni nhi, tỷ con mới bảo con nói được, con mới nói gì, lại nói một lần cho nương nghe được không?"

Phòng Ngôn không hoài nghi nữa, suy đoán của nàng là sự thật. Mình thật sự là một trẻ em thiểu năng trí tuệ. Nhìn ánh mắt Vương thị mang theo sự hy vọng, cùng với ánh mắt sáng quắc của Đại Ni nhi, nàng thật sự không nói được chữ nào.

Quá ngại ngùng, quá khó coi, Phòng Ngôn cũng lo lắng lắm.

"Con nói đi, Nhị Ni nhi. Nào, nương dạy con, a ~ a ~ a" Vương thị xoa nước mắt, nói, "Không sao, chúng ta thử lại, bốn ~ bốn ~ bốn"

Cho dù Vương thị dạy thế nào, từ đầu đến cuối Phòng Ngôn đều không nói một chữ nào.

Vương thị mất mát đứng lên, do dự hỏi: "Đại Ni nhi, không phải con nghe lầm đấy chứ?"

Mắt của Đại Ni nhi cũng chứa lệ, nghẹn ngào nói: "Nương, không thể nào. chúng ta ở phía tây đầu thôn, bên cạnh không có nhà khác, sao con nghe lầm được. Con thật sự đã nghe thấy tiểu muội nói chuyện, còn nói hai chữ liên tục." Cuối cùng muội muội cũng nói được, đây là một việc đại hỷ đấy.

"Ừ ừ, nương tin con. Tiên sinh đoán mệnh cũng đã nói, trước đó hồn của muội muội con bị ném đi, sau khoảng tám tuổi sẽ trở về. Năm nay đúng lúc nó tắm tuổi, cũng nên về rồi. Nếu nhà chúng ta không... Ai, muội muội của con cũng không cần phải chịu thiệt thòi như vậy."

Nghĩ đến những đứa trong trong thôn bắt nạt muội muội, Đại Ni nhi cũng thở dài, nói: "Đúng thế. Trẻ con trong thôn cũng quá xấu, nếu ở trên trấn còn yên tĩnh hơn một chút."

Sau khi Vương thị đi vào bếp, Đại Ni nhi nhìn muội muội thở dài, "Nhị Ni nhi, rõ ràng mới nãy tỷ đã nghe thấy muội nói chuyện, sao bây giờ lại không nói nữa? Ai, gần đây nhà chúng ta không thuận lợi lắm, nếu muộn có thể nói chuyện, cha nương cũng có thể vui vẻ hơn một chút."

Nói xong, Đại Ni nhi nhìn ánh mắt vô tội của muội muội, nhéo gương mặt của nàng, lẩm bẩm nói, "Ta nói những cái này với muội làm gì, rõ ràng mới nãy ta đã nghe muội nói chuyện, có khi ngày mai muội sẽ gọi tỷ tỷ thì sao."

Không đến một nén nhang, Phòng Nhị Hà, Phòng Đại Lang, Phòng Nhị Lang đã trở về.

Vừa vào cửa, Đại Ni nhi liền tiến lên giúp đỡ, phụ cha, ca ca và đệ đệ dỡ đồ trên người xuống.

Vương thị cũng đi ra ngoài, tiến lên hỏi han: "Cha nó, lúa mạch năm nay thế nào?"

Phòng Nhị Hà nhận ly nước con gái lớn đưa, hung hăng uống một ngụm lớn mới nói: "Ai, nước mưa năm nay quá nhiều, không bị khô hạn, nhưng cỏ trong ruộng quá nhiều, cũng không biết bao giờ mới cuốc xong."

"Ngày mai ta cũng xuống hỗ trợ, để Đại Ni nhi ở nhà xem Nhị Ni nhi, chờ đến lúc nấu cơm ta sẽ trở về." Vương thị cũng nhíu mày nói.

"Nương, ngài nên ở nhà nhìn muội muội đi, con sẽ đi với cha xuống ruộng. Tuy con không có sức lực gì, nhưng làm cỏ chắc là vẫn được."

"Con đấy, từ nhỏ đã không làm việc nặng gì, xuống cái gì chứ, nên chuyên tâm ở hà thuê hoa đi. Năm nay con cũng mười tuổi rồi, nên chăm sóc cho cẩn thận. Trong nhà có nhiều người như thế, cần gì đến con." Vương thị từ chối đề nghị của Đại Ni nhi.

"Nàng cũng đừng đi, ở nhà chăm sóc Nhị Ni nhi là được. Trong ruộng đã có ba chúng ta rồi, mọi người cứ nhà làm cơm là được, này này. Ta biết, việc ở nhà cũng không nhàn rỗi, khi còn nhỏ ta cũng làm rồi. Đều do ta, không có bản lĩnh gì, để nàng cũng phải chịu khổ theo." Phòng Nhị Hà áy náy nói.

Tức phụ của mình cũng lớn lên ở trấn, năm đó lúc gả cho ông, cũng được một thời gian an lành, nhưng mấy năm nay, việc làm ăn ở trấn trên bị giảm sút, bọn họ không ở trên trấn trên được nữa.

Ông thực sự xin lỗi tức phụ và con cái.