Chương 2: Cả nhà ăn cơm

"Không có, cha nó, từ trước đến nay ta chưa từng nghĩ thế. Ta cũng không phải người vì tiền, nếu vì tiền ta đã không... Bây giờ nhà chúng ta cũng không quá tốt, nên lúc này mơ muốn cả nhà cùng làm việc, trước tiên phải chịu đựng một chút đã." Vương thị cúi đầu xoa nước mắt.

Phòng Nhị Hà vừa thấy Vương thị khóc, ông cũng luống cuống tay chân, vội vàng giải thích nói: "Ôi mẹ nó, ta không có ý kia, nàng đừng..."

"Sao ta lại không hiểu ý chàng được. Ai, trước tiên đừng nói chuyện này. Đại Lang, Nhị Lang, nay có mệt không? Con nhìn xem, mấy ngày nay đã phơi đến nỗi đỏ mặt lên rồi." Vương thị đau lòng nói.

"Không có gì, nương, chờ cuốc hết cỏ là có thể nghỉ ngơi rồi, bận rộn đã mấy ngày nay. Cha nói đúng, người cũng đại muội cứ ở nhà chăm sóc tiểu muội là được. Chuyện khác đã có con cùng cha và đệ đệ, người không cần lo lắng." Phòng Đại Lang chậm rãi uống một ngụm nước, nói với nương mình.

"Ai, nhẽ ra các con phải được ở trường học đọc sách, không nghĩ đến, ai, đều là do cha không có bản lĩnh..."

"Cha, vốn dĩ con cũng không thích đọc sách, như vậy cũng vừa lúc. Con cũng không bao giờ dùng đến mấy thứ chi, hồ, giả, dã... Ai da" Phòng Nhị Lang còn chưa nói xong, đã bị cha đánh một cái, "Cha làm cái gì vậy."

"Ta làm gì? Xem con đang nói cái gì? Nói chuyện tào lao, sao có thể bất kính với thánh nhân, với sách vở thế được. Cho dù trong khoảng thời gian này không thể đến học đường để đọc sách, con cũng không thể quên các bài tập, chờ sau này cha kiếm được tiền, ta còn muốn đưa các con đi đọc sách tiếp đấy." Phòng Nhị Hà nghiêm túc nói.

"Cha nói rất đúng, Nhị Lang, buổi tối đệ ôn lại những kiến thức lúc trước đã học qua với ta, không hiểu có thể hỏi huynh. Ta đã học nhiều hơn đệ hai năm, tóm lại là có thể dạy đệ." Phòng Đại Lang đồng ý nói.

Thôi được rồi, khóe miệng đang nhếch lên của Phòng Nhị Lang hoàn toàn cụp xuống. Hắn vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Phòng Ngôn đang nhìn mình, Phòng Nhị Lang liền làm một cái mặt quỷ với nàng.

Phòng Ngôn không ngờ Phòng Nhị Lang sẽ có hành động này, lập tức bật cười thành tiếng.

Thanh âm này vừa phát ra, tất cả mọi người trong nhà đều nhìn sang phía nàng. Phòng Ngôn nhìn những ánh mắt vui sướиɠ và kích động kia, sợ đến nỗi không dám động đậy.

"Nhị Ni nhi, đây là... Tốt rồi?" Phòng Nhị Hà hình như không tin, kích động hỏi Vương thị.

"Nương, người xem, con đã bảo là nghe thấy Nhị Ni nhi nói chuyện mà, người còn không tin. Như vầy người tin con chưa?" Đại Ni nhi cười nói.

"Thật như vậy, đại tỷ, tiểu muội có thể nói chuyện à?" Phòng Nhị Lang kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, rõ ràng ta đã nghe được, nói hai chữ, một cái "A", và "hít"." Đại Ni nhi lại kể chuyện mình nói cho nương với đệ đệ.

Tất cả mọi người đều buông đồ đạc xuống, vây quanh Phòng Ngôn, nhìn nàng không ngừng, bảo nàng nói chuyện, hoặc muốn Phòng Ngôn cười một cái. Đến giờ Phòng Ngôn vẫn chưa hiểu rõ tình huống, nên nàng không dám nói cũng không dám cười. Vẻ mặt lại trở về trạng thái vô cảm như cũ. Quả nhiên, mọi người nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này, đều khôi phục lý trí.

"Cười là được, biết cười là tốt, bây giờ biết cười còn nói được hai chữ, sau này chắc chắn sẽ nói được ba bốn chữ, một trăm chữ." Phòng Nhị Hà không hổ là người đứng đầu gia đình, sau khi thất vọng một lát, lập tức bình thường trở lại, còn dùng một vài lời để khuyên giải mọi người trong nhà.

Quả nhiên, những lời này vẫn có tác dụng. Nghe xong, Vương thị và Đại Ni nhi lại chuẩn bị cơm nước.

Nhìn màn thầu trắng và cải trắng đã được xào mềm trên bàn, nước miếng của Phòng Ngôn thiếu chút nữa đã chảy ra, nàng nhìn chằm chằm đồ ăn ở trên bàn. Không còn cách nào khác, lúc nàng vừa đến đây đã đói rồi, bây giờ thấy đồ ăn càng đói hơn.

Nàng ngồi vào bàn với mọi người, nhưng chờ mãi cũng không thấy ai đưa đũa cho mình. Phòng Ngôn nhíu mày, đang nghĩ xem làm sao để bảo Đại Ni nhi đưa đôi đũa cho mình, thì đột nhiên, một đũa đồ ăn đã xuất hiện trước mặt.

"Nhị Ni nhi, há mồm nào, không phải bình thường con thích ăn cải trắng nhất à?" Vương thị kiên nhẫn dỗ dành con gái nhỏ của mình.

Hả? Đây là tình huống gì? Không chỉ thiểu năng trí tuệ, ngay cả năng lực hoạt động cũng không có à? Phòng Ngôn đã hiểu rõ, mình từ trong ra ngoài đều là người ngốc à? Cho dù bản thân chưa hiểu rõ tình huống của nguyên chủ, cũng không muốn bị lộ, nhưng Phòng Ngôn vẫn không muốn người khác đút cơm cho mình. Không thấy thẹn đến nỗi muốn chết luôn à?

Nàng nhìn Vương thị gắp đồ ăn đến đây, Phòng Ngôn tránh trái né phải, không chịu ăn.

Vương thị thấy vậy hỏi: "Nhị Ni nhi, con không đói bụng sao? Hay là không thích món này?"

Phòng Nhị Lang ở bên cạnh nói: "Nương, con thấy tiểu muội không muốn ăn món không có nước luộc ý."

Phòng Đại Lang nghe đệ đệ nói, nhíu mày, buông đũa nói: "Nhị Lang, đệ đang nói gì vậy? Ta xem đệ là muốn ăn thịt chứ gì? Năm nay đệ đã mười tuổi rồi, có thể thử đi kiếm tiền xem sao, năm đó cha mới có mười tuổi đã đi lên trấn làm công rồi đấy. Chờ đến khi đệ kiếm được tiền, hãy mua chút thịt về hiếu kính cha mẹ đi."

Phòng Nhị Lang sợ nhất là nghe đại ca nói một đống lời văn vở như thế này, mỗi lần huynh ấy mở miệng còn phiền hơn cả phu tử nữa. Hắn nhanh chóng ngậm miệng lại, cúi đầu ăn cơm.

Phòng Nhị Hà lại than thở: "Đều là cha không tốt, làm nghề thủ công không tốt, để người ta đoạt mối làm ăn. Nếu không, các con cũng không cần về quê chịu thiệt thòi như vậy."

"Cha nói gì vậy, ở nông thôn rất yên bình, cũng hợp cho con đọc sách. Điều phu tử có thể dạy ở học đường cho con cũng đã chỉ cả rồi, còn lại phải dựa vào bản thân mình mà." Phòng Đại Lang an ủi nói.

Phòng Ngôn thấy mọi người đều mang khuôn mặt ủ rũ, không khí quá trầm thấp, nàng vươn tay ra, chỉ cái đũa trong tay Văn Thư. Nói: "A a a, a a a."

Mau cho ta đôi đũa, ta tự mình ăn! Ta không phải trẻ em thiểu năng trí tuệ, cũng không phải đồ ngốc!

Quả nhiên, nàng vừa nói xong, mọi người đều cười lên.

"Thì ra muội muội thật sự không phải người câm!" Phòng Nhị Lang không biết lựa lời nói. Bây giờ hay rồi, câu nói thiếu đánh hồi nãy còn chưa bị đập, hắn vừa nói câu này xong, Phòng Đại Lang lập tức đánh cho hắn một cái, không hề do dự.

"Im miệng! Sao đệ có thể nói tiểu muội như thế? Năm đó vị đạo sĩ lang thang kia cũng đã nói, đời trước muội muội là thần tiên trên trời, nói chuyện trễ một chút, khoảng tám tuổi sẽ nói được. Muội muội thông minh lắm."

"Đệ không phải đang ăn ngay nói thật sao..." Phòng Nhị Lang lẩm bẩm nói.

"Nương, người mau nhìn xem muội muội muốn làm gì?" Đại Ni nhi kích động giục Vương thị.

"A a, Nhị Ni nhi, con muốn làm gì?" Lúc này Vương thị mới phản ứng lại, nhìn theo tầm mắt của Phòng Ngôn, "Là muốn ăn cơm à, nương gắp cho con."

Chờ đến khi Vương thị gắp một đũa đồ ăn đưa đến bên miệng nàng, Phòng Ngôn vẫn không ăn, cứ chỉ vào đôi đũa " a a a" kêu không ngừng.

Phòng Ngôn thầm nghĩ, không được, nàng sắp chết đói, không ai hiểu lời nàng, nàng phải đoạt đũa thôi.

"Con nhìn muội ấy là muốn đũa của nương thì có." Phòng Nhị Lang nói.

Mẹ ơi, cuối cùng cũng có người hiểu ý của nàng.

Vương thị vừa nghe xong, liền cẩn thận đưa đũa cho Phòng Ngôn. Phòng Ngôn kích động cầm lấy đôi đũa, nhưng do bất cẩn, đồ ăn đều rơi xuống đất. Nàng đau lòng muốn chết! Miệng nàng đã mở ra rồi mà?

Phòng Đại Lang khen ngợi đệ đệ nhà mình: "Ừm, tuy ngoài miệng đệ không nói gì tốt, nhưng vẫn là người hiểu muội muội nhất, xem ra ngày thường rất quan tâm nàng."

Vương thị thấy Phòng Ngôn như vậy, không chỉ không buồn bực, còn cổ vũ nói: "Không sao, không sao, Nhị Ni nhi, nương dạy con dùng đũa. Nào nào nào."

"Đúng vậy, làm thế này, tay hướng lên bên trên một chút, con thử xem nào."

Phòng Ngôn thầm nghĩ, vừa rồi coi như đang thật sự nhắc nhở bản thân. Nguyên chủ có lẽ chưa dùng đũa, nếu như nàng nắm giữ kỹ năng sử dụng đũa thành thạo quá mức, không biết có làm cho mọi người hoài nghi không.

Phòng Ngôn run rẩy kẹp đũa đồ ăn đầu tiên lên, cố ý khép đũa lại hai lần, nỗ lực gắp đồ vào trong miệng. Ăn ngon, ăn quá ngon, tuy hương vị tầm thường, cũng không có nước luộc, nhưng đồ ăn thuần thiên nhiên thế này ăn rất ngon đấy.

Ừm, nàng còn muốn màn thầu.

Quả nhiên muốn gì là có đó, Đại Ni nhi đã cầm màn thầu đưa sang. Phòng Ngôn cầm lấy, hung hăng cắn một miếng. Bữa cơm này kết thúc, Phòng Nhị Ni nhi là người ăn nhiều nhất, cũng là người vui vẻ nhất. Nàng giống như một tên ăn mày bị bỏ đói nhiều ngày, ăn ngấu nghiến. về sau Vương thị lại bưng canh lên, nàng cũng không uống được ngụm nào.

Phòng Ngôn không thể ngồi được nữa, nàng phải đứng lên để tiêu thực. Nhị Ni nhi đứng lên thử đi vài bước, vừa mới vào trong viện, nàng đã thấy mệt mỏi rồi. Thôi, ăn no không nên vận động, vẫn nên nằm đi..

Tuy buôn bán trong nhà bị thua kém, cả nhà phải dọn về nông thôn, dù trong ruộng còn một đống việc chưa xong, nhưng đêm nay, mọi người trong nhà đều mang theo nụ cười đi ngủ.

Nguyên nhân không cần nói, đương nhưng là vì Phòng Nhị Ni nhi đã mở miệng nói chuyện, hơn nữa, cũng không còn thiểu năng trí tuệ như trước.

Phòng Ngôn nằm trên giường, nàng cũng xác định được là mình đã xuyên qua, cảm xúc đó quá chân thật. Nàng mới đi tiểu xong, người đã lớn thế này, chắc chắn không thể đái dầm được. Cho nên, sau khi nghẹn một lúc lâu, Phòng Ngôn đã đi tiểu. Lúc nàng ngủ, nếu muốn đi vệ sinh, chắc chắn sẽ tỉnh lại. Nhưng lúc này, Phòng Ngôn lại không dậy. Nàng còn nghe thấy âm thành mình đi tiểu rõ ràng.

A, xuyên qua. Xuyên đến thân thể của một đứa trẻ tám tuổi bị thiểu năng trí tuệ, gia đình đang khốn khổ và thất vọng. Vì thế, bây giờ điều nàng lên làm trước tiên là đi kiếm tiền, hay là khôi phục chỉ số thông mình trước?

Nghĩ đến vấn đề này, nàng đã bị thiểu năng trí tuệ rồi, không khôi phục chỉ số thông minh thì làm sao đi kiếm tiền hẳn hoi được?

Cho nên bắt đầu từ ngày mai, trước tiên vẫn nên chậm rãi trở về làm một người bình thường đi.