Chương 13: Làm rau trộn dưa

Phòng Nhị Lang thấy Phòng Thiết Trụ, nhanh chóng ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Ông nội.”

Phòng Thu thấy ông nội tới, sợ hãi, cúi đầu nói: “Ông nội.”

Đây là lần đầu tiên Phòng Ngôn thấy Phòng Thiết Trụ, cũng không biết nguyên chủ gặp qua chưa, nhưng đây là người đúng đầu nhà họ, dù nhà này có phân gia không, đây vẫn là cha ruột của Phòng Nhị Hà. Không cần nghi ngờ, nhìn tướng mạo là biết.

Nàng cũng cực kỳ ngoan ngoãn hô một tiếng: “Ông nội.”

Đương nhiên là Phòng Thiết Trụ biết Phòng Ngôn bị ngốc, mặc dù mấy hôm trước con trai trưởng đã nói, có khả năng nàng không phải đồ ngốc, nhưng trước kia khi ông ấy gặp Phòng Ngôn, ấn tượng vẫn khắc sâu. Bây giờ nghe Phòng Ngôn gọi ông nội, ông ấy thấy khϊếp sợ, sau khi nhớ lời của đại nhi tử, trên mặt cũng nở nụ cười.

Cười nói: “Tốt tốt.”

Phòng Thư thấy vậy, cúi đầu liếc mắt trừng Phòng Ngôn. Nhị Ni nhi lập tức nói: “Ông nội, nàng mắng cháu!”

Phòng Thiết Trụ còn đang chìm trong chuyện cháu gái ngốc của mình cuối cùng đã khôi phục bình thường, sau này không cần lo Phòng Ngôn liên lụy những người khác nữa, đột nhiên nghe thấy Phòng Ngôn nói như thế.

Ông ấy hung hăng liếc Phòng Thu một cái, cho dù Phòng Ngôn là đứa ngốc, nàng ta là người nhà cũng không được nói ra. Có câu việc xấu trong nhà không được nói ngoài đường, chuyện nhà mình chỉ nên để nhà mình biết, phải giấu đi mới đúng!

“Mấy ngày nay bà nội cháu phạt chưa đủ đúng không? Để nói xuống rồi về đi!”

Phòng Thu nghe ông nội nói thế, cắn môi, cuối cùng trừng mắt nhìn Phòng Ngôn mọt cái mới rời đi.

Trong lòng Phòng Ngôn còn đang rất đắc ý, hừ, tưởng lợi hại lắm, cũng chỉ là con hổ giấy, nghĩ nàng dễ bắt nạt à.

Phòng Thiết Trụ thất Phòng Thu rời đi, sự chú ý lại quay về Phòng Ngôn.

“Ngôn tỷ tốt rồi à?” Nói xong, Phòng Thiết Trụ nhìn thoáng qua Phòng Nhị Lang đứng bên cạnh, còn có Phòng Nhị Hà và Phòng Đại Lang vừa lo lắng chạy tới, liếc mắt một cái.

Phòng Nhị Lang nghe ông nội hỏi, vui vẻ nói: “Ừm, đúng vậy, ông nội. Muội muội đã hết bệnh rồi.”

Phòng Thiết Trụ gật đầu, lại nhìn Phòng Nhị Hà.

Phòng Nhị Hà hiểu ý, tiếp tục câu chuyện, nói: “Cha. Mấy ngày nay bệnh của Ngôn tỷ có tiến triển tốt. Dù sao cũng sắp tới sinh nhật 8 tuổi của con bé rồi, giống như những lời năm đó đạo sĩ kia nói.”

Phòng Thiết Trụ nhìn Phòng Nhị Hà, mắt sáng hơn, nói: “Vị đạo sĩ kia có vẻ cũng nhiều bản lĩnh. Đúng rồi, mấy ngày trước nương ngươi đã nói, nếu Ngôn tỷ hết bệnh, nhà ngươi nhớ đi chào Bồ Tát. Dù sao con bé là người bên cạnh Bồ Tát, phải cảm tạ mới được.”

Phòng Nhị Hà cười nói: “Ai, vâng, cha, con biết rồi. Nương Ngôn tỷ cũng nói, mấy ngày nữa chúng con sẽ lên chùa Bảo Tương trên núi Phong Diệp tế bái.”

“Ừm, các ngươi đừng quên là được.” Phòng Thiết Trụ gật đầu, trước khi đi, ông ấy nói một câu, “Đừng để Ngôn tỷ ngồi một mình trên đất, mấy đứa phải coi chừng, dù sao cũng mới tốt, đừng yên tâm quá.”

“Ừm, biết rồi, cha.”

Phòng Thiết Trụ thấy thế, cầm nước rồi đi mất, đến chỗ Phòng Đại Hà và Phòng Tam Hà đang nhổ cỏ. Mấy người nhà khác cũng như nhau, gia đình làm cùng một chỗ. Khu ruộng này đều là đất tốt, tập trung cả ở đây. Còn khối ruộng khá khô cằn thì cách thôn khá xa, toàn bờ cát, mọi người ít để ý tới. Bởi vì cho dù chăm bón thì sản lượng cũng không được nhiều, thà để ý mấy chỗ ruộng tốt còn hơn. Mấy khối ruộng kém nhờ cả vào trời, ra nhiều hay ít đều được cả.

Hồi nãy mọi người đã chào hỏi nhau rồi, bây giờ không nói gì nữa.

Chờ Phòng Thiết Trụ đi xa, Phòng Đại Lang hỏi: “Vừa rồi có chuyện gì vậy?”

Phòng Nhị Lang nghe thấy, không vui, lập tức nói lại những gì Phòng Thu chửi, sau khi thuật xong còn nói: “Đây là những gì đệ nghe được, không biết trước đó nàng ta còn nói gì. Người này thật xấu xa, giống y như tam thẩm!”

Lúc này Phòng Ngôn mới biết, thì ra cô bé kia là con của nhà tam thẩm, chính là người lan truyền tin nàng ngốc cho mọi người nghe. Nghe Phòng Đại Ni nhi bảo, hôm đó cả nhà tam thẩm đều tới. Phòng Đại Ni nhi hiền lành, không gọi cả tên của Phòng Thu, dù sao cũng là người nhà, nhưng Phòng Nhị Lang không quan tâm nhiều như thế.

Sau khi Phòng Đại Lang nghe chuyện, sắc mặt liền lạnh xuống, nhưng vẫn dạy bảo Phòng Nhị Lang: “Nhị Lang, im miệng! Đó là bề trên, không được nghị luận sau lưng.”

Phòng Nhị Lang sờ mũi, nhìn sang Phòng Ngôn, nói: “Nhưng mà, muội muội cũng rất lợi hại, ta nghe thấy nàng mắng Phòng Thu, còn là câu dài nữa, muội ấy nói với Phòng Thu, ‘ngươi mới là đồ ngốc’.”

Phòng Đại Lang nghe thấy, cười, nhìn Phòng Ngôn hỏi: “Nhị muội, muội thật sự nói thế à?”

Phòng Ngôn không nói chỉ cười hì hì nhìn Phòng Đại Lang.

Cái này còn chưa hết, Phòng Nhị Lang nói tiếp: “Có lẽ Phòng Thu về nhà cũng không ổn đâu, hồi này Nhị Ni nhi còn cáo trạng với ông nội. Nghe ý của ông nội, mấy hôm trước bà nội đã phạt Phòng Thu rồi. Nhìn kiểu này, chắc nay lại phạt tiếp.”

Phòng Đại Lang là người khôn khéo, đương nhiên biết ông bà nội không thích nhà mình lắm. Mấy hôm trước hắn đã tự hỏi, hôm trước nghe bà nội phạt tam thẩm, cũng đoán được là có liên quan tới chuyện thi cử của đại đường ca. Bà nội đang sợ chuyện muội muội là đứa ngốc ảnh hưởng tới con đường thi cử của đại đường ca, dù dao thì nếu bảo trong nhà có người ngốc cũng sẽ không tốt.

Bởi vì lúc trước cha mẹ hắn cũng đã suy nghĩ tới chuyện này. Nhưng trước khi muội muội khỏi bệnh, Phòng Đại Lang không định thi cử làm quan, hắn không muốn vì mình đi thi khiến muội muội không được sống vui vẻ, hoặc bị giấu đi. Đối với Phòng Đại Lang, học tập chỉ để tăng thêm kiến thức, cho đầu óc suy nghĩ thông suốt và phong phú hơn.

Cũng may cha mẹ hắn không có suy nghĩ như vậy.

Bây giờ muội muội đã hết bệnh. Phòng Đại Lang cũng nên suy nghĩ xem mình có muốn đi thi không, hoặc tương lai định làm gì.

Dù sao triều đại này cũng lấy người biết chữ là lớn nhất. Cái nhà ở trên trấn làm nghề thợ mộc kia, tại sao có thể chèn ép cha hắn nhanh như vậy, ngoại trừ việc Phòng Nhị Hà không có ý tưởng mới ra, cũng vì lý do khác là nhà đó có thân thích phương xa làm tú tài.

Cho nên, làm cách nào để bảo vệ sự nghiệp của gia đình, làm sao để bảo về người bên cạnh không bị bắt nạt, đây là vấn đề đáng suy nghĩ.

Phòng Nhị Hà nghe Phòng Thiết Trụ nói xong, cũng nghiêm túc tự hỏi, ông nhìn thoáng qua cỏ dại trong ruộng, nói: “Nhị Lang, con ở đây coi muội muội một lát, phần còn lại cha và Đại Lang đi làm. Cũng không nhiều lắm.”

Phòng Ngôn nhìn qua cỏ trong đất, nói: “Đi. Cùng cha.”

Phòng Nhị Hà nhìn qua nữ nhi nhà mình, cười hỏi: “Nhị Ni nhi muốn đi làm cùng cha à?”

Phòng Ngôn gật đầu mạnh.

Phòng Nhị Hà thấy thế, nói: “Vậy cũng được, con đi cùng cha. Đi, ba người chúng ta cố gắng lên, cố gắng làm xong trước trời tối.”

Đương nhiên là Phòng Đại Lang và Phòng Nhị Lang không có ý kiến, hai người đồng thời nói: “Ừm, cha.”

Phòng Ngôn dồn đống rau lông heo mình nhổ vào một chỗ, đặt ở hai đầu bờ ruộng, đi theo cho và ca ca ra ruộng.

Nàng đi cùng Phòng Nhị Hà, giúp ông nhổ cỏ nhỏ. Phòng Nhị Hà từ chối, không muốn cho con gái nhổ cỏ. Nhưng nói mấy lần Phòng Ngôn cũng không nghe, liền kệ nàng. Dù sao cũng không nhiều, sắp xong rồi.

Cuối cùng, trước khi trời tối, mọi người cũng làm xong.

Phòng Ngôn nhìn tay mình đỏ bừng, lại nhìn số cỏ đã nhổ xong, trong lòng cực kỳ thỏa mãn.

“Nhị Ni nhi, tay con có đau không, cha giúp con cầm rau dại.” Phòng Nhị Hà nói.

Phòng Ngôn lắc đầu, nói: “Không đau.”

Chỉ có chút rau dại, nàng vẫn xách được. Hôm nay Phòng Ngôn đã để Phòng Nhị Hà chuẩn bị một cái rổ, đưa tới đây.

Đi trên đường, Phòng Ngôn muốn đổi tay, tay nhổ cỏ hơi đau. Không ngờ đồ trên tay đã mắt, Phòng Ngôn quay đầu nhìn, đúng là Phòng Nhị Lang.

“Ca ca cầm giúp muội, xem tay muội gầy bao nhiều, phải ăn nhiều cơm mới lớn nhe ca ca được.”

“Cảm ơn ca ca.” Phòng Ngôn ngọt ngào nói.

Phòng Nhị Hà thấy con trai và con gái thân thiết, cũng vui vẻ nở nụ cười.

Sau khi tới nhà, không biết là bốn người đã quên hay vì lý do gì, đều ăn ý không nhắc tới chuyện Phòng Thu. Bản thân Phòng Ngôn nghĩ, nàng không thích Phòng Thu, cho nên lười đề cập. Hơn nữa, nàng đã báo thù. Đối với loại chuyện này, trước nay Phòng Ngôn không thể trong lòng.

Phòng Ngôn vui vẻ lấy rau lông heo ra, nhìn Phòng Đại Ni nhi, nàng ấy chỉ nhìn là hiểu ý. Đi rửa ra với Phòng Ngôn, sau đó nấu nước sôi như hôm qua, bỏ rau vào nồi một lúc rồi lấy ra. Cho muối, tỏi. Hôm nay Phòng Ngôn không cho dầu mè, mặc dù nàng biết dầu mè ngon và thơm, nhưng cũng hiểu nó là đồ quý. Hôm qua ăn một lần, nếm vị rồi, bữa nay không lãng phí nữa.

Không ngờ, sau khi Vương thị nhìn thấy, chủ động lấy ra, cho vào mấy giọt.

Phòng Ngôn vui vẻ nhìn Vương thị, bà cười nói: “Mua đồ là để cho mình ăn, giữ làm gì.”

Nghe Vương thị nói, Phòng Ngôn càng cười vui hơn. Ai da, Phòng Ngôn thích người mẹ lanh lẹ tháo vát, biết nhìn mọi việc như thế này. Con người mà, nên như vậy, hưởng thụ xong đã, chuyện khác sau này tính tiếp.