Chương 18: Bán rau dại

"Này, vậy thì nghe theo con, chúng ta cứ bán hai văn tiền đi." Phòng Nhị Hà nói.

Vương thị vốn định phản đối, nhưng thấy cả con trai và trượng phu đều khuyến khích nên không mở miệng phản đối nữa. Hai văn tiền thì hai văn tiền, dù sao cũng không cần vốn, cho dù không bán được cũng không sợ lỗ.

Sau khi thảo luận những vấn đề này, Phòng Nhị Hà, Vương thị, Phòng Đại Ni nhi và Phòng Nhị Ni nhi, bốn người ra sau hái rau sam. Sau khi hái xong, tất cả được cho vào sọt tre, lúc cân tại nhà nặng hơn 20 cân.

Ba người chia số rau này vào hai cái rổ tre, một cái mười lăm cân và một cái năm cân. Điều này là do Vương thị yêu cầu kịch liệt, nếu không Phòng Nhị Hà đã gánh tất cả rồi. Đối với việc Phòng Ngôn yêu cầu đưa cho nàng một ít, nó đã bị Phòng Nhị Hà và Vương thị trực tiếp phớt lờ.

Phòng Ngôn đề nghị Vương thị làm một ít rau trộn mang theo để mọi người nếm thử. Vương thị suy nghĩ, cũng làm một ít, đặt chúng vào chậu. Phòng Ngôn vào nhà, lấy một số bát gỗ và khối gỗ do Phòng Nhị Hà làm, còn tìm một cái giỏ tre nhỏ, đặt những món rau trộn này và bát đũa vào giỏ tre của chính mình.

Thấy vậy, Phòng Nhị Hà và Vương thị mỉm cười không nói gì. Dù sao mấy thứ đó cũng không nặng lắm, con gái muốn xách thì xách thôi.

Suốt dọc đường đi, Phòng Ngôn không hề cảm thấy mệt mỏi, từ khi dùng giọt linh tuyền kia vào tối hôm qua, nàng cảm thấy tinh lực tràn đầy, buổi trưa hôm nay ăn rau ngâm trong nước linh tuyền, Phòng Ngôn cảm thấy rất sảng khoái, thậm chí còn tỉnh táo hơn.

Ngay cả Vương thị và Phòng Nhị Hà cũng nói khi họ đến thị trấn, hai người cảm thấy con đường từ thị trấn tới nhà của họ không còn xa nữa.

Sau khi nghe xong, Phòng Ngôn rất vui mừng, xem ra linh tuyền này thực sự là một thứ tốt. Vương thị và Phòng Nhị Hà chỉ ăn một chút nhưng cả hai đều có kết quả tốt như vậy.

Khi đến thị trấn, Phòng Ngôn cảm thấy mình đã thực sự trở lại với xã hội cũ. Cuối cùng nàng cũng nhìn thấy đủ loại người, trong thôn ngoại trừ mấy người nàng nhìn thấy lúc ra đồng, căn bản không nhìn thấy người nào nữa. Tuy rằng người trong trấn không nhiều, nhưng cũng đủ để cho Phòng Ngôn, một người đi từ thời không khác tới cảm thấy kinh ngạc.

Phòng Ngôn thậm chí còn ngạc nhiên hơn khi nàng đi đến cửa hàng của nhà họ. Vị trí của cửa hàng này thực sự tốt, ngay bên cạnh con đường chính trong thị trấn. Công việc làm ăn sa sút đến mức Phòng Nhị Hà đã tự ý đóng cửa, điều này thực sự khó tin. Phòng Nhị Hà trông không giống một người thiếu nghị lực sẽ từ bỏ dễ dàng, nhớ đến câu nói rất khó hiểu của Phòng Đại Lang trong bữa cơm hôm nay. Phòng Ngôn nghĩ, có lẽ Phòng Nhị Hà thực sự đã cướp công việc của người khác và đắc tội với họ.Ngay khi gia đình của Phòng Nhị Hà đến, các ông chủ bên trái và bên phải đã đến để chia buồn. Tất cả đều thở dài, nói với Phòng Nhị Hà bằng giọng điệu vô cùng tiếc nuối và bất lực. Khi họ nghe nói Phòng Nhị Hà đến bán một ít rau dại tự trồng ở nhà, họ đều thở phào nhẹ nhõm và nói: "Ai da, chúng ta không thể đắc tội với một người như vậy. Phòng lão đệ, nếu đệ hiểu đạo lí này sớm hơn, đã không đến mức như thế."

Chủ cửa hàng vải thậm chí còn mua hai cân rau để mang về, Phòng Nhị Hà kiên quyết không lấy tiền của người kia, nhưng ông chủ kia thật sự muốn giúp đỡ, chỉ để tiền xuống rồi đi mất.

Phòng Ngôn nghĩ thầm, có vẻ như nhân duyên của Phòng Nhị Hà khá tốt. Hơn nữa, xem ra khi bán rau dại tại nhà sẽ không có vấn đề gì. Những người bắt nạt gia đình nàng là người trong nghề, vì vậy nếu bọn họ thay đổi nghề nghiệp thì sẽ không có chuyện gì.

Sau khi nhận được số tiền đầu tiên, Phòng Ngôn vui vẻ bỏ vào túi vải mà nàng đã chuẩn bị ở nhà, đếm từng cái một, tổng cộng là bốn văn. Phòng Ngôn vẫn nhớ rõ khi nàng đang học lịch sử của một triều đại nào đó, nàng đã nghe giáo viên của mình nói rằng một đồng tiền gần tương đương với vài xu đến một hoặc hai nhân dân tệ. Theo sự hiểu biết của nàng về thế giới ngày nay, chắc là khoảng năm tệ.

Đây là lần đầu tiên Phòng Ngôn nhìn thấy những đồng xu bằng đồng thật, nàng nhìn nó một lúc lâu rồi mới bỏ vào túi.

Nhìn thấy Phòng Ngôn như vậy, Phòng Nhị Hà và Vương thị nở nụ cười bất lực. Không ngờ nữ nhi này lại là một kẻ ham tiền!

Nếu Phòng Ngôn nghe được tiếng lòng của Phòng Nhị Hà và Vương thị, nhất định nàng sẽ nói rằng, có tiền là đại gia, điều quan trọng duy nhất là tiền!

Sau khi bán được cho khách hàng đầu tiên, Phòng Ngôn trở nên tự tin hơn vào công việc kinh doanh trong tương lai. Mặc dù công việc kinh doanh này kiếm được tiền từ người quen.

Phòng Nhị Hà và Vương thị lấy một cái bàn đặt ở cửa, ông lấy ra một tấm bảng do con trai cả của mình viết và dán lên trước cửa, trên đó có viết dòng chữ "rau dại có linh khí". Tất nhiên, những từ này được viết bởi Phòng Ngôn.

Phòng Ngôn lấy ra một cái bát gỗ nhỏ, bỏ một ít rau dại vào chén và đặt một đôi đũa lên đó.

Phòng Nhị Hà thấy con gái mình tích cực như vậy, vì vậy ông cũng không cảm thấy xấu hổ, thấy có người nhìn qua, ông nói: "Rau dại trong nhà được trồng theo phương pháp đặc biệt, vừa ngon lại không đắt."

Hầu hết mọi người đều lắc đầu, nhưng họ vẫn đến. Cũng có người tốt hỏi: "Ông chủ, ngươi nói không đắt, một cân bao nhiêu tiền?"

Phòng Nhị Hà cảm thấy hơi xấu hổ khi nghĩ đến giá mình đặt khá cao, ông do dự một lúc, khi đang định nói thì một giọng nói lanh lảnh đã vang lên.

"Hai văn tiền một cân."

Người kia nghe vậy, kinh ngạc mở to hai mắt, cao giọng nói: "Chủ tiệm, cái này mà gọi là ăn ngon không đắt sao? Ta thấy sáng nay ngoài chợ có người bán một văn tiền hai cân đấy, chỗ các ngươi bán đắt quá rồi."

Mặc dù Phòng Nhị Hà đã làm việc ở bên ngoài từ khi còn nhỏ và cũng đã mở một cửa tiệm của riêng mình, nhưng ông chưa bao giờ làm mấy việc như hét giá thế này, nếu không phải là rau nhà mình mọc ở chỗ đất tốt, Phòng Nhị Hà thực sự không dám yêu cầu một mức giá cao như vậy. Do dự một lúc, Phòng Ngôn lại nói.

“Đồ ăn của nhà cháu rất ngon.”

“Ai không nói đồ nhà mình ăn ngon, món nhà tôi cũng ngon nha.” Nữ nhân kia thấy Phòng Ngôn mở miệng, cười nói với nàng.

“Thật sự, ta ăn xong cảm thấy rất tỉnh táo.” Phòng Ngôn bạo dạn nói.

“Đây còn là thuốc chữa bách bệnh sao?” Nữ nhân khoảng ba mươi tuổi lại hỏi.

Phòng Ngôn nghĩ thầm, nó không phải là thuốc chữa bách bệnh sao? Nàng còn chưa kịp nói chuyện, một thư sinh từ hiệu sách bên cạnh đi tới, nghe được lời nói, của Phòng Ngôn liền tò mò đi tới.

“Vừa rồi ngươi nói ăn cái gì có thể tỉnh táo?” Hắn cầm mấy quyển sách tò mò hỏi.

Phòng Nhị Hà thấy người kia là thư sinh, mỉm cười và chỉ vào rau dại nhà mình bán.

"Tiểu huynh đệ, là một chút rau trong nhà trồng."

Thư sinh đi đến và nhìn từ trên xuống dưới.

"Là món này sao? Ăn xong thật sự có thể cảm thấy tỉnh táo à? Chẳng lẽ là muốn lừa gạt ta?" Nhìn nửa ngày cũng không phát hiện món ăn này có điểm gì đặc biệt. Tuy nhiên, hắn cũng chưa từng nhìn thấy món ăn này nên không dễ đưa ra kết luận.

“Đương nhiên là thật, ca ca ta đã nói rồi!” Phòng Ngôn dứt khoát nói.

Người thư sinh liếc nhìn Phòng Ngôn, hỏi: "Đại ca ngươi làm gì?"

"Đại ca ta đọc sách, huynh ấy nói rằng sau khi ăn xong, đầu óc huynh ấy rất tỉnh táo." Phòng Ngôn thấy thư sinh quan tâm đến đồ ăn của họ, vì vậy nàng cũng mặc kệ chuyện mình đang giả vờ bị câm, nói hết ra.

Vương thị nhíu mày nghĩ, Đại Lang nói như vậy từ khi nào, sao bà không nghe thấy. Con gái biết lừa gạt người quá, làm sao có thể buôn bán như thế được. Bà kéo quần áo của Phòng Ngôn.

Phòng Ngôn quay lại nhìn thoáng qua, thấy ánh mắt không tán thành của Vương thị, vì vậy nàng ngừng nói.

"Vị huynh đệ này, món ăn này cũng không có thần kỳ như tiểu cô nương của nhà ta nói, là nữ nhi không hiểu chuyện, nhưng mà, mùi vị của món ăn này thật sự rất ngon." Vương thị giải thích vài câu.

“Không phải, đại ca rõ ràng nói như vậy.” Phòng Ngôn thấp giọng bổ sung một câu.

Thư sinh liếc nhìn Phòng Ngôn một cái nói: “Lấy hai cân đi.” Sau đó sờ sờ tiền trong túi, hỏi tiếp: “Một cân bao nhiêu tiền?”

Thấy thư sinh chuẩn bị mua đồ, Phòng Ngôn vui vẻ nói: "Hai văn tiền một cân!"

“Ồ, cũng khá rẻ.” Vừa nói, hắn vừa rút tiền ra đưa cho nàng.

Lúc này, người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh hắn bắt đầu mở miệng nói: "Tiểu ca ca này, ta cảm thấy ngươi là thư sinh, trong nhà có tiền, chưa từng thấy qua loại rau này đúng không?"

Thư sinh cau mày nhìn người phụ nữ trung niên, không hiểu bà ta định làm gì.

"Loại rau dại này mọc ở ruộng, rất rẻ, buổi sáng ra chợ bán một văn tiền hai cân, đừng để bị lừa." Người phụ nữ trung niên này có ý tốt, sợ nhà Phòng Ngôn lừa thư sinh.

"Đại thẩm, nhà chúng ta chưa từng lừa gạt bất luận kẻ nào, đây là món ăn bình thường, khá ngon, do chúng ta dùng bí quyết riêng để trồng trọt ra, cho nên mới tốt hơn người khác!" Phòng Ngôn tự tin nói.

Từ lúc người phụ nữ trung niên bắt đầu nói chuyện, xung quanh đã có mấy người đứng đó, hiện tại càng thêm nhiều người.

Lúc này Phòng Nhị Hà cũng không quản được nhiều như vậy nữa, thầm nghĩ món ăn này của mình thật sự là được trồng ở một vùng đất phong thủy trân quý, hương vị so với chỗ bình thường ngon hơn nhiều, ăn xong liền cảm thấy sảng khoái. Vì vậy ông nói: "Nhà chúng ta đã sống ở thị trấn hơn mười năm, Phòng Nhị Hà ta chưa bao giờ lừa ai, nếu nó ăn không ngon, ngày mai ta sẽ hoàn lại tiền."

Khi mọi người nghe điều này, những người biết Phòng Nhị Hà lập tức gật đầu, nói: "Thật sự, trước đây chủ tiệm từng là một thợ mộc, hắn rất thành thật."

“Cha.” Phòng Ngôn nghĩ, còn muốn đưa về nhà nếm thử à, nơi này có sẵn mà. Nàng cầm một cái chén nhỏ đưa cho Phòng Nhị Hà.

Thấy vậy, Phòng Nhị Hà cũng hiểu ý của Phòng Ngôn, ông đưa nó cho thư sinh, nói: "Ngài có thể nếm thử."

Hồi nãy thư sinh không nói chuyện, lúc này lại nhíu mày nói: "Phiền phức quá, không phải chỉ có bốn văn tiền thôi sao? Nhanh, đưa đồ ăn cho ta, ta còn phải về nhà đọc sách."

Phòng Ngôn nghe thấy điều này, nàng vui vẻ nở nụ cười, Phòng Ngôn thích những người mua như vậy.

Sau khi cân xong, Phòng Ngôn kéo Vương thị nói: "Nương, nói cho đại ca ấy biết phải làm thế nào đi? Nếu không sẽ mất vị ngon của món ăn."

Lúc này Vương thị mới sực tỉnh, nói với thư sinh cách làm món ăn. Đây là lần đầu tiên thư sinh này nghe nói qua phương thức nấu ăn như vậy, vì vậy hắn nhìn thoáng qua bát rau trong tay Phòng Ngôn, gật gật đầu, liền rời đi.