Chương 19: Đã bán hết.



Người phụ nữ trung niên luôn ở bên cạnh nói chuyện đang lúng túng đứng ở đó, Phòng Ngôn nhìn thấy một số người thích xem náo nhiệt muốn rời đi, còn có một số người muốn tiến lên để xem rau dại bán hai văn tiền một cân là thứ gì. Hắn vội vàng tiến lên, cười nói: "Đại thẩm, ngài không thử xem sao, miễn phí đó."

Thật là một cơ hội tuyệt vời để quảng cáo, nhiều người như vậy, nếu họ cảm thấy ngon và mua một ít thì sẽ nhanh chóng bán hết.

Người phụ nữ kia quá xấu hổ, khi bà ta nhìn thấy Phòng Ngôn đến gần, bản thân cũng không nhịn được tò mò, liếc qua đó. Do dự một lúc, bà ta cầm đũa lên nếm thử. Cũng như mọi người, ấn tượng của người phụ nữ về loại rau dân dã này là ăn không ngon và có mùi lạ.

Nhưng sau khi nếm thử món này, bà ta đột nhiên tự hỏi liệu thứ mình ăn trước đây có phải là loại rau dại này không.

"Đây thật sự là rau mà phong sao? Tại sao cũng là hương vị đó nhưng lại không giống nhau?"

"Đương nhiên rồi, chỉ là nó không phải loại rau bình thường mọc bên ngoài, chúng tôi tự trồng mà." Vương thị tiếp lời, nói theo những gì đã thảo luận ở nhà. Bà cảm thấy dường như hôm nay con gái đã trở thành một con người khác, rất thích làm ăn buôn bán, hơn nữa còn nhớ những gì bà đã nói ở nhà. Con gái nghiêm túc như vậy, bản thân mình cũng không thể trốn đằng sau được.

Thực ra Hà tẩu là người hầu của nhà Triệu viên ngoại ở thị trấn, công việc hàng ngày của bà ta là đi mua rau vào buổi sáng, đến bữa thì nấu cơm. Hôm nay sau khi làm xong bữa trưa, Hà tẩu ra ngoài mua một số đồ gia vị. Lúc này bà ta vừa đi mua sắm xong, đang định quay về thì đi ngang qua đây, tình cờ nghe được Phòng Nhị Hà đang khen đồ ăn của chính mình.

Hà tẩu mua rau trong thị trấn mỗi ngày, tất nhiên là thường xuyên nhìn thấy rau mã phong. Bởi vì một số người trong thị trấn thỉnh thoảng vẫn mua chúng. Dù sao nó cũng rẻ, lại còn là rau rừng, tuy mùi vị không ngon lắm, nhưng là món sơn hào hải vị của mấy quán ăn, ăn mấy món này cũng khá sảng khoái. Thỉnh thoảng bà ta cũng mua một ít ở chợ.

Bây giờ Hả tẩu nghe Phòng Nhị Hà nói đang bán với giá hai văn tiền một con cân, bà ta cảm thấy khó chịu, đi qua coi thử. Đây không phải là ức hϊếp mấy người không hiểu chuyện sao? Không ngờ thư sinh kia không biết cảm kích mà còn mua rau, trực tiếp rời đi, bà ta cũng xấu hổ, không ngờ tiểu cô nương bán rau lại nói chuyện với mình.

Nếu người ta đã cho mình một bậc thang, Hà tẩu cũng nếm thử, không ngờ mùi vị lại đặc biệt ngon. Thật sảng khoái và tươi mát. Hình như hương vị không giống như thứ lần trước bà ta mua, cách làm cũng khác với bản thân làm.

Hà tẩu đang làm việc cho một gia đình giàu có, vì vậy bà ta phải nghĩ cho gia đình của chủ nhân và công việc của mình. Sau khi ăn một món ăn kèm sảng khoái như vậy, Hà tẩu nghĩ về những gì mình vừa nói ở đây, lại nhìn những người đang tụ tập xung quanh. Quên đi, chủ quán bán đắt hay rẻ liên quan gì đến mình, hôm nay bà ta mới là người nói nhiều, hơn nữa, đồ ăn nhà này trồng được thật sự rất ngon.

Hà tẩu lấy tiền lẻ trong túi ra, nói: “Cũng lấy cho tôi hai cân đi”.

Nhà Triệu viên ngoại có khá nhiều người, hai cân gần như đủ cho một bữa ăn. Hơn nữa, giá của loại rau rừng này khá rẻ, cho dù không ai ăn cũng không bị lãng phí. Sau khi Hà thị nếm thử, lập tức nói rằng mình muốn mua nó. Mọi người xung quanh ngạc nhiên nhìn bà ta. Tình hình này là thế nào? Mới vừa rồi còn chê người ta bán đắt, bây giờ nếm thử xong đột nhiên nói muốn mua, chẳng lẽ thật sự rất ngon sao?

Không được, ta cũng muốn thử, dù sao cũng là đồ miễn phí. Đây là suy nghĩ của những người vây xem ở xung quanh. Vì vậy, thấy Hà tẩu muốn trả tiền rời đi, họ đều sôi nổi hỏi: "Ngon lắm à?" "Mùi vị thế nào? Mùi qua thấy khá thơm."

“Cũng được.” Không thể chịu nổi việc có người hỏi quá nhiều, Hà thị xụ mặt nói.

Vừa rồi lúc Vương thị giới thiệu cách nấu ăn cho thư sinh kia, Hà tẩu đã nghe được, nên giờ cũng không cần nghe lại nữa. Vì vậy, sau khi Vương thị đưa thức ăn cho Hà tẩu, đối phương đã rời đi ngay lập tức.

Phòng Ngôn nhìn bóng dáng Hà tẩu rời đi, mỉm cười. Tại sao người này trông giống như một người lừa gạt vậy? Nàng vui vẻ phụ giúp Vương thị cho mọi người nếm thử những món mẫu do chính nhà mình làm.

Những người nếm thử đều nói nó rất ngon, nhưng người thực sự mua nó lại rất í. Tuy nhiên, dù chỉ có bốn hoặc năm người mua nó, Phòng Ngôn và Vương thị đã rất vui mừng rồi.

Trong chớp mắt, mười hai cân đã được bán hết.

Khi những người mua hàng rời đi, Phòng Ngôn vui vẻ đếm tiền với Vương thị. Tổng cộng có 24 đồng tiền. Phòng Ngôn cười đến thấy răng không thấy mắt. Cảm giác khi nhận được tiền thật tuyệt biết bao!

Vương thị chỉ chỉ vào lông mày Phòng Ngôn, nói: "Ta thật không biết bộ dáng của con giống ai, trong nhà chúng ta không có người như con, bà ngoại con cũng không giống thế này. Đúng là thấy tiền sáng mắt mà! Ta thấy hôm nay con nói chuyện lưu loát hơn nhiều rồi đấy."

Trong mắt những người làm nương, dù con có thay đổi thế nào, dù con có xuất sắc đến đâu, họ cũng không cho rằng điều đó có gì kỳ quặc. Vì họ luôn cảm thấy con mình là nhất.

Hơn nữa, cho dù biểu hiện của Phòng Ngôn có khác người đến đâu, vẫn có những lời nói của đạo sĩ lang thang kia chống đỡ cho nàng. Phòng Ngôn là người đã từng phục vụ Bồ tát trước đây đấy!

Qua nửa canh giờ nữa, chỉ có một người đến để mua một cân. Giọng nói của Phòng Nhị Hà gần như đã khàn đặc. Phòng Ngôn nghĩ thầm, như này không được, chúng ta vẫn phải tự chủ hơn, nên chủ động tấn công thôi.

Vì vậy, cô kéo Phòng Nhị Hà ra đứng giữa đường. Yêu cầu Phòng Nhị Hà đứng đây rao hàng, mình thì cầm một món ăn mẫu trên tay để người qua đường dùng thử. Cho dù họ mua nó hay không, nàng đều nở một nụ cười.

Thấy Phòng Ngôn ngoan ngoãn và nghe lời, cũng thử mua một con cân. Phòng Ngôn thầm nghĩ, thì ra lúc tới cổ đại rồi, khuôn mặt của nàng vẫn có thể đổi lấy tiền à?

Tiếp đó, Phòng Ngôn càng chăm chỉ quảng bá cho sản phẩm của chính mình hơn.

Cuối cùng, sau một canh giờ, các món ăn để thử về cơ bản đã hết sạch. Nhưng không bán thêm được một cân đồ ăn nào.

Thấy trời đã khuya, Vương thị và Phòng Nhị Hà muốn vội vã về nhà. Vốn dĩ bọn họ có thể ở trong cửa hàng, nhưng lại lo lắng cho con trai con gái ở nhà, hơn nữa Vương thị phải về nhà nấu cơm. Vì vậy, ba người họ thu dọn đồ đạc để về nhà.

Lúc đến mọi người đều lo lắng, nhưng khi quay lại đã thắng lợi rồi. Mọi người đều cảm thấy hành trình trở về nhanh hơn rất nhiều.

Sau nửa canh giờ, họ trở về nhà.

Cả buổi chiều, Phòng Đại Ni nhi đều lo lắng cho tình hình của họ ở thị trấn, khi thấy họ về đến nhà, nàng ấy lập tức tiến lên chào đón, hỏi han: "Cha nương, hai người đã về rồi. Hôm nay Nhị Ni nhi có ngoan không?"

Cho dù bán rau thế nào, nàng ấy vẫn lo lắng hơn cho tình hình của Phòng Nhị Ni nhi hơn.

Vương thị cười nói: "Hôm nay Nhị Ni nhi rất tốt, con bé đã gặp rất nhiều người, mồm mép cũng lưu loát hơn."

“Nhìn bộ dáng cha nương như vậy, rau cũng bán chạy chứ?” Phòng Đại Lang nghe được bên ngoài động tĩnh, biết cha nương đã trở về, vì vậy cũng đi ra khỏi thư phòng.

"Chà, thật sự bán được đấy. Chỉ còn một cân thôi, còn lại bán hết sạch rồi."

"Con đã nói mà, nhất định sẽ có người mua nó. Món ăn ngon như vậy làm sao không ai thích được." Phòng Nhị Lang đắc ý nói.

"Ừm, hôm nay làm ăn tốt như vậy, sáng mai còn phải dậy sớm đi hái thêm, phỏng chừng những người chiều nay đã mua ăn, ngày mai lại tới mua tiếp đấy." Phòng Đại Lang khẳng định nói.

"Ồ, tại sao?" Phòng Nhị Hà bối rối hỏi. Ông không hiểu sự tự tin của con trai mình đến từ đâu.

"Cha nương, không biết hôm nay mọi người có cảm thấy tinh thần đặc biệt tốt hay không?" Phòng Đại Lang nói: "Vừa rồi con đã hỏi Nhị Lang, Nhị Lang nói tinh thần hắn rất tốt. Còn mọi người thì sao?"

"Hôm nay ta cũng thấy không tệ, đi đường dài như vậy mà tinh thần rất tốt." Vương thị suy nghĩ một chút mới nói ra.

“Ta cũng không sao, không có cảm giác gì.” Phương Nhị Hà nói.

“Chiều nay con đi thêu đồ, mắt cũng không đau lắm.” Phòng Đại Ni nhi nói.

Phòng Đại Lang lắng nghe những gì mọi người nói, đưa ra kết luận: "Xem ra hôm nay mọi người đều có tinh thần tốt. Hồi nãy con vừa nghĩ về câu hỏi này, điều duy nhất có thể giải thích là con đã ăn rau mã phong được trồng trên chỗ đất đó. Những thứ khác đều là món đã ăn rồi, nếu không cũng không có cái giải thích khác."

Vương thị và Phòng Nhị Hà nhìn nhau, nói: "Vừa rồi ta đã nói với cha con rằng vì hôm nay kiếm được tiền nên tinh thần mới tốt đến thế. Nếu theo những gì con nói, nương đã đi một chặng đường dài như vậy, trên đường còn không nghỉ ngơi, cũng không thấy mệt, Nhị Ni nhi cũng vậy, bình thường đi một quãng đường dài như vậy đều để cha ngươi cõng, nhưng hôm nay lại không để cho cha ngươi cõng.”

Trong lòng Phòng Ngôn tự hào về tác dụng của linh tuyền, khi nghe Vương thị nhắc đến mình, nàng lập tức vui vẻ nói: "Nương, con không mệt đâu. Đại ca, kiếm được tiền rồi." nói xong, nàng ra vẻ như đứa trẻ con, để Phòng Đại Lang nhìn tiền trong túi mình.

Phòng Đại Lang xoa đầu nàng, cười nói: "Chà, hôm nay tiểu muội giỏi thật đấy!"

“Đại Lang, thật sự là do miếng đất kia sao?” Phòng Nhị Hà có chút kích động. Nếu đó là sự thật, vậy thì không thể tin được.

Phòng Đại Lang cau mày suy nghĩ một chút rồi nói: "Cha, nếu không phải vì ruộng rau kia, con thực sự không nghĩ ra những nguyên nhân khác. Tuy nhiên, mặc kệ có đúng hay không, nếu nó có thể mọc dày đặc như vậy trong chỗ tối tăm đó, vậy thì đấy cũng là khối đất tốt, cho nên, cha, việc đầu tiên là đi gặp trưởng thôn mua mảnh đất kia.”

Nghe những gì Phòng Đại Lang nói, Phòng Nhị Hà cau mày, tự lầm bầm một mình: "Mua nó à? Không cần vậy chứ… Nó vốn là một mảnh đất hoang, là thứ vô chủ. Nếu chúng ta dùng tiền mua, hình như không có lời gì? Hơn nữa nhà chúng ta cũng không có nhiều tiền."

"Đúng thế, cha, phải mua nó." Phòng Đại Lang do dự một lúc, sau đó nói, "Cha, con biết cha đã tiết kiệm một số tiền để cho Nhị Lang và con đi thi, mảnh đất đó là một mảnh đất hoang, không tốn bao nhiêu đâu. Nếu chúng ta không mua nó ngay bây giờ, nếu một ngày nào đó có người phát hiện ra lợi ích của mảnh đất này, chúng ta có muốn cũng không thể mua được."

Phòng Nhị Hà suy nghĩ một chút, sau đó nói một cách quyết đoán: "Được, cha sẽ đi ngay bây giờ."

“Cha nó à, làm như vậy hình như không tốt lắm? Mua một mảnh đất hoang... Cho dù không mua, nhà chúng ta cũng có thể sử dụng mảnh đất đó mà, cần gì phải dùng số tiền kia?” Vương thị đưa ra ý kiến khác.