Chương 20: Ta muốn hết

Rõ ràng, Vương thị vẫn không chấp nhận việc bỏ tiền ra mua đất. Từ khi gia đình làm ăn sa sút, số tiền nhận được hàng tháng rất ít, nhất là thời gian gần đây còn không có đồng nào, chỉ trông chờ vào mùa lúa chín.

Số tiền này dùng vào việc khẩn cấp, cho con trai ăn học. Làm sao có thể chi tiêu một cách bừa bãi được?

"Nương, người không hiểu, rõ ràng mảnh đất kia là mảnh đất tốt, nếu có một ngày ai đó phát hiện bí mật này , khó tránh khỏi chuyện họ sẽ động tâm, đến lúc đó nhà chúng ta muốn mua cũng sẽ không dễ dàng như vậy nữa. Chúng ta phải mua nó trước khi nó bị phát hiện ra." Phòng Đại Lang nói.

Vương thị vẫn còn có chút do dự: "Giờ chúng ta tiêu mất mấy lạng bạc, nếu mảnh đất không tốt như vậy, chúng ta sẽ lỗ vốn đấy."

“Rau mã phong có thể kiếm tiền.” Âm thanh Phòng Ngôn vang lên.

Nhìn cô con gái ngây thơ, Vương thị cười nói: "Hôm nay bán được nhiều như vậy cũng là may mắn, nếu không có thư sinh kia, không có đại muội tử đó, sao chúng ta có thể bán được nhiều như vậy?"

“Nhưng ca ca nói, ngày mai bọn họ sẽ tới mà.” Vẻ mặt Phòng Ngôn tràn đầy tin tưởng nhìn Phòng Đại Lang.

Phòng Đại Lang cảm nhận được ánh mắt tin tưởng của muội muội, cười nói: “Nương, quả nhiên là muội muội đã nói chuyện lưu loát hơn rất nhiều. Đúng vậy, nương, ngài tin tưởng con, ngày mai nhất định sẽ có nhiều người hơn hôm nay. Chỉ cần dựa vào đám rau mã phong đó, có lẽ sẽ kiếm đủ tiền.”

Nghe vậy, Phòng Nhị Hà im lặng một lúc mới nói với Vương thị: "Mẹ ơi, cầm tiền theo, chúng ta đi gặp trưởng thôn mua đất."

Thấy trượng phu và con trai đều đồng ý, Vương thị không phản đối nữa. Bà và Phòng Nhị Hà vào phòng để lấy tiền.

Ngay sau đó, Phòng Nhị Hà cầm tiền đi đến nhà trưởng thôn. Trưởng thôn nghe vậy cũng rất sẵn lòng viết giấy khế đất cho Phòng Nhị Hà, đồng ý bán mảnh đất cho Phòng Nhị Hà.

Sau khi Phòng Nhị Hà rời đi, trưởng thôn nói với tức phụ nhà mình, mặc dù nghe nói Phòng Nhị Hà làm ăn thua lỗ rất nhiều, nhưng nhìn theo hướng này, có lẽ trong tay vẫn còn rất nhiều tiền. Nhìn xem, người trong thôn chỉ đào xới một khoảnh đất trống trước nhà thôi, cũng chẳng ai nói gì. Nhưng Phòng Nhị Hà còn chú ý tới chỗ kia, muốn mua mảnh đất đó, cái này không giàu thì là cái gì?

Có điều, tiền đã giao cả rồi, cho nên trưởng thôn vẫn rất vui mừng.

Khi Phòng Nhị Hà lấy khế đất về, Phòng Đại Lang nhìn khế đất không có vấn đề gì, lúc này mới gật đầu hài lòng nói: "Cha, vì mảnh đất đó đã thuộc về gia đình chúng ta, cho nên hôm nào đó chúng ta nên vây nó lại vào chỗ nhà mình, như thế mới yên tâm được."

"Có cần phiền phức như vậy không? Không phải đã có giấy tờ rồi sao?" Phòng Nhị Hà cảm thấy không cần thiết, trong thôn nhà nào cũng làm như vậy, hơn nữa dù đất của mình rất tốt nhưng cũng không tốt tới mức khiến người ta ghen tị.

Phòng Đại Lang lắc đầu, nói một cách kiên quyết, "Phải làm."

Chiều nay hắn đã suy nghĩ rất lâu, Phòng Đại Lang cũng rất chắc chắn rằng những thay đổi về thể chất này là do rau dại sau nhà gây ra. Thậm chí hồi chiều hắn còn tự mình đi kiểm tra, ăn mấy cây rau sống nữa.

Phòng Đại Lang phát hiện, dù nó còn sống, hương vị không ngon lành gì, nhưng vẫn có hiệu quả. Hiệu quả rõ ràng hơn với các loại rau dại chưa được đun sôi trong nước.

Chiều nay, khi học tập, Phòng Đại Lang cảm thấy rõ ràng là tinh thần của mình đã tập trung hơn trước. Mặc dù thay đổi không quá rõ ràng, nhưng đối với một người rất có kế hoạch như hắn mà nói, Phòng Đại Lang vẫn có thể cảm nhận được sự khác biệt trong này.

Trước đây đọc sách một canh giờ là phải nghỉ ngơi một chút, lần này đọc sách tới một canh giờ rưỡi hắn mới cảm thấy mệt mỏi, nhìn thời gian thay đổi, hắn có chút kinh ngạc. Vì vậy Phòng Đại Lang mới đứng dậy đi ra phía sau để kiểm tra.

Do đó, mảnh đất kia phải được quây kín vào vòng tròn của nhà mình. Loại đồ tốt thế này, khi không có năng lực tự bảo vệ mình thì nhất định phải đề phòng cẩn thận. Không sợ việc lớn chỉ sợ việc bất ngờ xảy ra! Giống như lúc trước ở trong trấn vậy, không phải là do thiếu phòng bị, không hiểu lòng người nên mới bị trừng phạt sao?

Loại chuyện này phạm sai lầm một lần là đủ rồi, nếu lúc nào cũng phạm sai lầm, đó chính là kẻ ngốc.

Phòng Đại Lang thấy dáng vẻ do dự của Phòng Nhị Hà, nói: "Cha, cha đã quên chuyện xảy ra trong thị trấn rồi sao? Nhà chúng ta đã làm điều gì sai? Không phải chỉ là chặn đường tài lộc của người khác thôi sao? Thế nên, không có tâm phòng người khác thì không sống được đâu."

Nghe Phòng Đại Lang nhắc đến chuyện trong trấn, vẻ mặt Phòng Nhị Hà hơi hoảng hốt một chút.

"Cha, chúng ta cứ dựng một cái hàng rào bên ngoài mẫu đất kia đi. Ngay cả khi chúng ta tạm thời không thể dựng hàng rào, chúng ta cũng phải vây nó lại trước. Hoặc chúng ta có thể tạo một ít gạch nung rồi xây dựng nó từ từ." Phòng Đại Lang tiếp tục thuyết phục.

"Hây, con nói cũng có lý, vậy chúng ta cứ quyết định như vậy đi. Mấy ngày nay, trước tiên ta sẽ dùng vòng tròn quây hết phần bên ngoài lại, sau đó làm thêm nhiều gạch nung hơn. Sau khi đưa chúng đi hong gió xong, cả nhà sẽ bắt đầu làm việc." Phòng Nhị Hà thở dài nói.

Phòng Đại Lang hài lòng gật đầu.

Đến giờ ăn tối, tất nhiên lại dọn rau sam ra rồi. Loại đồ ăn thuần tự nhiên, không ô nhiễm, còn nâng cao tinh thần này, dù mùi vị có dở ra sao cũng nên ăn hàng ngày, huống hồ nó lại rất bắt miệng.

Lúc đi ngủ, Phòng Ngôn nhìn mấy giọt linh tuyền nằm yên lặng trong không gian của mình, hưng phấn tới mức suýt nữa cười thành tiếng ở trong bóng tối. Sau này nàng phải dựa vào linh tuyền này để kiếm bộn tiền đấy! Một giọt có thể trồng một mẫu đất, nghĩ đến một ngày có thật nhiều đất, Phòng Ngôn hưng phấn muốn cắn cả vào cánh tay của mình.

Cũng may lúc đầu nàng không cho gà lợn ăn những thứ này, nếu không những con vật đã thành tinh luôn rồi. Chỉ là không biết những con gà con lợn này nếu ăn phải linh tuyền nàng nhỏ xuống sẽ có tác dụng gì nhỉ?

Nghĩ một hồi, Phòng Ngôn đã ngủ thϊếp đi.

Trong giấc mơ, nàng mơ thấy mình ngồi trên một chiếc đỉnh bằng vàng, tay trái cầm một thỏi vàng, tay phải cầm một thỏi vàng, cười không ngậm được miệng. Nếu Phòng Đại Ni nhi không gọi nàng tỉnh dậy, chắc là Phòng Ngôn vẫn đang mỉm cười.

"Nhị Ni nhi, muội mơ thấy cái gì đấy? Đã đi ngủ rồi mà vẫn nằm ở chỗ đó cười mãi, tỷ cũng bị muội dọa tỉnh luôn."

Phòng Ngôn vừa nghe Phòng Đại Ni nhi nói xong, lập tức tỉnh lại, nàng nói: "Tiền."

“Ngày hôm qua muội giúp nương đếm tiền, đếm đến ngu ngốc rồi à, buổi tối cũng nằm mơ thấy nữa.” Phòng Đại Ni nhi cười nói.

"Hi hì, hi hì, tiền tốt."

Nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch của Phòng Ngôn, Phòng Đại Ni nhi chỉ vào đầu nàng nói: "Tham tiền."

Phòng Ngôn thấy Phòng Đại Ni nhi đã dậy nên vội vàng đứng dậy theo, mặc dù trời chưa rạng sáng nhưng nghĩ tới chuyện sáng nay mình còn phải đi bán đồ nên nàng nhanh chóng bò dậy. Không được, loại chuyện này làm sao có thể không có nàng được chứ?

Phòng Ngôn đi giày vào chạy ra ngoài, kết quả chỉ thấy Vương thị và Phòng Nhị Hà ở phía sau đã quay lại. Lần này, có hai giỏ đầy. Phòng Ngôn ngạc nhiên hỏi: "Cha, cha hái được bao nhiêu?"

"Bốn năm mươi cân gì đó."

Phòng Ngôn nghe vậy trợn to hai mắt, nói: "Nhiều như vậy ạ! Chúng ta có thể bán hết sao?"

“Đại ca của con nói có thể bán hết, để ta hái thêm một ít.” Hiển nhiên là Phòng Nhị Hà cũng có chút vô vọng.

“Vậy phía sau của chúng ta còn rau nữa không?” Nhiều như vậy, không biết đã hái hết rau đằng sau chưa.

Vương thị cười nói: "Vẫn còn nhiều lắm, làm sao hái hết được. Hơn nữa thứ này nếu không hái sẽ già, mấy ngày nữa mới hái được. Rau củ đều như thế, càng hái nhiều thì chúng càng phát triển tốt hơn."

Phòng Ngôn gật đầu, vẫn còn là được.

Sau khi hái xong, Vương thị đi đun một nồi nước, chuẩn bị nấu một nồi các món rau trộn như hôm qua.

Lần này không cõng đồ trên lưng nữa, Phòng Nhị Hà lôi chiếc xe đẩy mà bình thường không dùng ra, đặt tất cả những đồ đạc này lên đó. Vương thị cũng nói với mấy huynh muội: “Nương không nấu cơm, ta và cha các con sẽ mang theo một ít lương khô để ăn trên đường, không biết hôm nay buôn bán có tốt không, Đại Ni nhi cứ ở nhà nấu cơm trước đi. "

Mấy huynh muội đều vâng dạ, nhưng chỉ mình Phòng Ngôn thì không, bởi vì nàng đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, định đi theo hai người.

Vương thị và Phòng Nhị Hà đau lòng cho nàng vừa dậy sớm lại phải lên đường vội vàng, không muốn cho Phòng Ngôn đi theo, nhưng nàng không nghe, nhất quyết đòi đi cùng. Nghĩ đến việc hôm qua con gái gặp người khác, lúc ở ngoài nói chuyện ngày càng lưu loát, cuối cùng Vương thị vẫn đồng ý.

Khi đến cửa hàng của nhà mình, trời đã sáng hẳn.

Mặc dù lúc này lượng người ra vào không nhiều như chiều hôm qua nhưng hầu hết những người đi trên đường vào thời điểm này đều đang đi làm hoặc mua bán đồ đạc.

Sau khi gặp những chuyện hôm qua, mồm mép của Phòng Nhị Hà trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều, cũng đã có thêm kinh nghiệm. Ông đứng đó, ngay khi định mở miệng hô lên, một người đột nhiên chạy đến bên cạnh ông.

Người này không ai khác chính là người hầu của gia đình thư sinh hôm qua đến đây mua rau.

Hắn lo lắng hỏi: "Lão bản, ngươi tới đây bán rau dại đúng không?"

"Đúng rồi." Phòng Nhị Hà ngạc nhiên nói. Còn chưa bắt đầu mà đã có khách rồi à?

"Ai da vậy thì tốt, vậy thì tốt, may mà ta tới kịp thời, đuổi kịp." Người hầu thở hổn hển yên tâm nói: "Lão bản, ngươi có bao nhiêu đồ ăn ta sẽ mua hết."

Phòng Nhị Hà, Vương thị và Phòng Ngôn đều bị lời nói của đối phương làm cho sững sờ, mua tất cả?

“Vị tiểu ca này, có thể hỏi tại sao ngươi lại muốn mua hết không?” Phòng Nhị Hà do dự hỏi lại.

Người hầu tên là Toàn Trung, sau khi hơi thở đều đặn mới trả lời: "Hôm qua thiếu gia mua rau dại của nhà ngươi, nói ăn rất ngon, hôm nay thiếu gia đã cố ý bảo ta tới đây mua hết đồ ăn của nhà ngươi."

“Thiếu gia nhà ngươi?” Vương thị nghi ngờ hỏi.

Toàn Trung gật đầu nói: "Đúng vậy, là thiếu gia của nhà ta, hôm qua hắn đang mua sách ở gần đây, nghe nói chỗ này có một người bán rau, nên đã đến xem một chút."

Chuyện là như thế này, thiếu gia của Toàn Trung, tức là thư sinh kia, tên là Tôn Bác, là công tử của một nhà giàu có trong huyện. Thích đọc sách, hầu như không bao giờ rời khỏi cuốn sách. Nhưng không hiểu sao khi xem những kiến

thức về khoa cử, đầu óc hắn sẽ choáng váng, hoàn toàn không nhớ nổi.

Lần này, hắn lại trượt kỳ thi huyện, chính Tôn Bác cũng không thể đếm được mình đã trượt bao nhiêu lần.

Khi mọi người trong phủ nghe tin này, ai cũng im lặng, hầu hạ hắn thật cẩn thận. Lão thái quân của nhà này đã viết một lá thư cho nữ nhi sống trong thị trấn, muốn để cháu trai của mình đến nhà cô cô giải sầu.