Chương 21:

Tôn Bác rất thích đọc sách, nhưng thứ hắn thích không phải sách vở của khoa cử, mà là một số sách linh tinh về các phương diện khác, có thể coi là cũng hiểu biết nhiều.

Vì vậy, hắn luôn trượt trong các kỳ thi của triều đình. Một lần trượt thì còn có thể nói là quá nhỏ, hai, ba... Khi trượt lần thứ tư, bản thân hắn cũng bắt đầu tuyệt vọng. Tôn Bác thật sự không hiểu vì sao, một người đọc đủ sách vở như, thế mà lại bại trận trước một kỳ thi nhỏ thế này.

Tất cả những người trong trường học dốt hơn hắn đều đỗ kỳ thi, chỉ có hắn là người duy nhất vẫn đang học tập chăm chỉ cho kỳ thi huyện. Một số bạn cùng lớp của hắn sắp thi đậu tiến sĩ rồi, chưa kể tới mấy tên tú tài kia.

Trong một môi trường sốt ruột như vậy, sự nhiệt tình với học tập của Tôn Bác đã giảm đi rất nhiều, càng kiểm tra càng tệ hại, càng nhìn càng không muốn học.

Ban đầu hắn không cần phải vượt qua kỳ thi thế nào, tình yêu của Tôn Bác đối với sách vở hoàn toàn xuất phát từ sở thích chứ không phải là muốn có một chức quan. Việc đi thi hoàn toàn là quyết định của bà nội và cha hắn. Tuy nhiên, vì bản thân rất thích đọc sách nên ban đầu Tôn Bác nghĩ mình có thể vượt qua kì thi, có điều, thực tế đã vả cho hắn một cú đau đớn.

Này, đã bốn lần rồi, năm sau lại tham gia lần thứ năm. Đây thực sự là một chuyện khiến người ta không vui. Vì vậy, khi cô mẫu kêu hắn tới nhà chơi, Tôn Bác đã đến thị trấn không chút do dự.

Ít nhất ở đây không có bạn học của hắn, cũng không ai đối xử với hắn quá cẩn thận.

Sau khi đến đây, nơi đầu tiên Tôn Bác ghé thăm đương nhiên là hiệu sách. Tìm kiếm sách trong các hiệu sách đã là việc đầu tiên hắn sẽ làm, dù ở bất cứ đâu.

Sau khi chọn được vài cuốn sách hay, hắn đang định ra về thì nghe thấy một cô gái bên cạnh nói "tinh thần tỉnh táo". Tôn Bác nghĩ, trên đời này thật sự có thứ khiến người ta sảng khoái tỉnh táo như vậy sao?

Khi đọc những cuốn sách thi đó, hắn đã đau đầu khó chịu vô cùng, ăn thứ này có thể chữa khỏi bệnh được à?

Tôn Bác nhìn đồ ăn, rồi nhìn vẻ nghiêm túc của cô gái, thầm nghĩ, chắc là thực sự có đấy, mua một ít cũng không sao.

Đang định mua, đột nhiên có người ở chỗ đó nói vài câu, hắn nhíu mày, thật sự không hiểu tại sao lại có người như vậy. Nói cái gì mà lải nhải dông dài, không phải chỉ mua đồ ăn thôi sao?

Thế nên hắn chẳng để ý tới nữ nhân kia. Trực tiếp hỏi giá, đặt tiền đồng xuống, cầm đồ ăn rời đi. Khi về đến nhà, cô cô nhìn thấy mớ rau hắn mua, ngạc nhiên nhìn Tôn Bác. Nghe thấy giá mua, cô cô hỏi lại người đầu bếp, nhìn ánh mắt của người đầu bếp, hắn cũng biết mình bị lừa rồi.

Nhưng nghĩ đến sự chân thành của gia đình nọ, Tôn Bác vẫn không thể tin mình bị lừa. Vì vậy, hắn đã nói: "Cô mẫu, hay là buổi tối cứ ăn món này đi, tối muộn thì mang lên phòng ta, có lẽ thật sự tỉnh táo tập trung hơn, đọc thêm được vài trang sách."

Nói xong, hắn xấu hổ rời đi.

Sau khi Tôn Bác rời đi, Tôn thị cũng hiểu mình đã nói sai, khiến cháu trai có chút xấu hổ. Thế là bà nhờ nhà bếp nấu món ăn theo phương pháp mà cháu mình vừa nói.

Đến bữa tối, Tôn Bác thấy món rau trộn được bưng lên bàn ăn, chần chừ một lúc nhưng vẫn ăn vào bụng. Không phải chỉ có bốn văn tiền hay sao, miễn có thể ăn là được.

Không ngờ, ăn một miếng lại muốn ăn miếng thứ hai. Thật sự rất ngon, tươi mát sảng khoái! Chỉ với mùi vị này, cho dù nó không có tác dụng khiến hắn tỉnh táo, nhưng Tôn Bác vẫn cảm thấy rất đáng giá.

Ăn xong, hắn nghỉ ngơi một lúc, ngồi vào bàn học, cầm sách vở ôn thi lên đọc. Sau khi cầm cuốn sách lên, Tôn Bác lại bắt đầu thở dài. Thầm nghĩ, không mong mình có thể thi đậu, chỉ mong lần sau có thể tiến bộ hơn lần này một chút thôi.

Mang tâm tình nặng trĩu lạ thường, Sun Bo mở cuốn sách ra. Thật bất ngờ, lần này, hắn không những không cảm thấy chóng mặt hay buồn nôn mà còn có thể đọc sách.

Đây là thứ thần kì gì vậy!

Tôn Bác nghĩ, thì ra không phải mình quá ngu, mà là hắn có bệnh! Món ăn này chính là thuốc chữa bệnh cho hắn! Nghĩ đến đây, hắn bật cười thành tiếng, nước mắt trào ra từ khóe mắt.

Tôn Bác vội vàng gọi người hầu của mình là Toàn Trung đến, bản người kia để nhà bếp nấu tất cả số rau mã phong còn lại cho mình, sau khi làm xong thì mang chúng đến đây ngay.

Cứ như vậy, hắn vừa ăn rau vừa đọc sách, cả đêm không ngủ. Tôn Bác cảm thấy, trong cả đêm nay, số sách hắn đã xem còn nhiều hơn những gì hắn đã học được trong sáu hoặc bảy năm trước.

Khi trời sáng, hắn lại gọi Toàn Trung lại, bảo người kia đến cửa hàng của nhà họ Phòng xem người nhà họ có đến bán rau không, nếu có thì dù giá bao nhiêu hắn cũng phải mua về. Nói xong, Tôn Bác đưa cho Toàn Trung một lạng bạc. Sau khi Toàn Trung rời đi, hắn mới yên tâm nằm xuống giường chìm vào giấc ngủ.

Mặc dù Toàn Trung không hiểu tại sao, nhưng nhìn thấy thiếu gia như vậy, hắn cũng vội vàng ra ngoài mua rau cho thiếu gia.

Kết quả là hắn còn chưa ra cửa đã bị cô nãi nãi gọi đến.

"Nghe nói thiếu gia ngươi tối hôm qua không ngủ? Chuyện gì xảy ra?" Tôn thị nhíu mày hỏi, làm sao bây giờ, mẫu thân của bà thích nhất là đứa cháu trai quý giá này, hắn không thể xảy ra chuyện gì ở chỗ của bà được.

"Bẩm cô nãi nãi, tối hôm qua thiếu gia đọc sách cả đêm ạ."

“Đọc sách? Là loại sách hôm qua hắn mua ở tiệm à?” Tôn thị hỏi.

Toàn Trung suy nghĩ một chút, nói: " Hình như không phải, thiếu gia đang đọc sách thi khoa cử, còn vừa đọc vừa ghi chép nữa."

“Hả? Bác ca nhi chủ động đọc sách khoa cử? Hắn không thấy choáng váng khó chịu sao?" Tôn thị ngạc nhiên hỏi.

Toàn Trung nghe vậy liền hưng phấn nói: "Hoàn toàn không có. Tối qua thiếu gia rất mê mẩn, đọc sách say sưa. Nô tài chưa từng thấy thiếu gia đọc sách thi nghiêm túc như vậy. Bình thường cũng chỉ đọc một số sách linh tinh như sách truyện hay thoại bản du kí là nghiêm túc như vậy thôi."

"Thực sự có chuyện đó sao?" Tôn thị hưng phấn hỏi. Đây là tổ tiên nhà họ hiển linh à? Cháu trai bắt đầu thích đọc sách thật rồi.

"Vâng. Chắc là thiếu gia ăn rau mua ngày hôm qua. Tối hôm qua ngài ấy vừa xem vừa ăn. À đúng rồi, thiếu gia bảo nô tài đi mua đồ ăn tiếp."

"Ồ? Hèn gì nhà bếp nói thiếu gia nhà ngươi tối qua đói bụng đòi món ăn kia, thật sự có món ăn thần kỳ như vậy sao?" Tôn thị lầm bầm lầu bầu.

"Thần kì hay không thì chưa biết, mặc dù thiếu gia ăn cả đêm nhưng quầng mắt vẫn còn xanh, hiện tại đang ngủ trên giường, nhưng nhìn qua vẫn hơi căng thẳng." Toàn Trung nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Tối qua nô tài cũng ăn, không kỳ diệu như vậy. Hơn nữa còn hơi buồn ngủ, có lẽ là do thiếu gia ăn nhiều quá."

Nghe xong những lời của Toàn Trung bẩm báo, Tôn thị nói , "Nếu Bác ca nhi ra lệnh cho ngươi đi mua đồ ăn vậy thì ngươi mau đi đi, tránh đến muộn lại không còn gì. Đúng rồi, ngươi có đủ tiền không?"

"Đủ rồi, đủ rồi, thiếu gia cho nô tài một lạng bạc lận.”

“Ừm, vậy cũng được, ngươi đi đi.”

Bị Tôn thị chậm trễ như vậy, Toàn Trung cũng sợ nhiệm vụ bị chậm trễ, ảnh hưởng đến việc học của thiếu gia nên bắt đầu chạy chậm. May mà hôm nay vận khí của hắn không tệ lắm, nhà bán đồ ăn kia vừa mới mở cửa.

Vương thị và Phòng Nhị Hà nhìn nhau, mặc dù họ muốn bán rau của mình, nhưng vẫn phải hỏi: "Có thể hỏi tại sao nhà ngươi lại mua nhiều như vậy không?"

Phòng Ngôn cũng thấy rất thần kì, một khách hàng quen còn muốn mua nhiều như vậy, thật không thể tưởng tượng được.

“Tất nhiên là vì thiếu gia nhà ta muốn ăn rồi.”

“Thiếu gia nhà ngươi ăn một mình sao?” Phòng Ngôn tò mò hỏi.

"Đúng vậy, thiếu gia của ta đã ăn hết hai cân rau hôm qua mua về rồi, ngài ấy cảm thấy nó rất ngon, vừa đọc sách vừa có thể giúp tỉnh táo sảng khoái."

Phòng Nhị Hà nghe thấy lời này, không định bán hết cho hắn nữa, vội vàng nói: "Tiểu huynh đệ, không phải chúng ta không bán cho ngươi, chỉ là loại rau dại này, một lần không nên ăn nhiều như vậy, quá nhiều có thể sẽ không tốt cho cơ thể, nếu cả nhà ăn, mua hai cân cũng được, nếu chỉ có một mình thiếu gia nhà ngươi ăn, hôm nay ngươi không nên mua nữa.”

“A?” Đây là lần đầu tiên Toàn Trung nghe nói có người không chịu bán rau như vậy, khách tới cửa mà không nhận. Hơn nữa người này nói thế nào? Ăn nhiều có hại cho cơ thể? Nhưng hôm qua thiếu gia ăn nhiều như vậy, có vấn đề gì không? Sáng nay cũng chưa thấy chuyện gì mà!

Ban đầu Phòng Ngôn muốn thuyết phục Phòng Nhị Hà đừng bán nhiều như vậy, nhưng chính Phòng Nhị Hà đã nói điều đó trước rồi.

“Vậy ngươi nói cho ta biết, bây giờ phải làm sao mới tốt?” Nghĩ đến thân thể của thiếu gia, Toàn Trung đột nhiên có chút lo lắng, “Có phải rau nhà ngươi bán có vấn đề gì không?”

Phòng Nhị Hà nghiêm mặt nói: “Đồ ăn nhà chúng ta không có vấn đề gì, nhưng món này không được ăn nhiều, ngươi cứ về nhà hỏi người già là biết, ăn nhiều có thể sẽ bị đau bụng, các phương diện khác sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Người mở cửa hiệu sách bên cạnh cũng nói: “Là thật đấy, tiểu huynh đệ cứ yên tâm, loại này không có độc, ăn cái gì nhiều quá cũng sẽ sinh ra độc thôi. Có lúc ăn nhiều đào quá lại chỉ ăn một quả táo, ngươi cũng sẽ cảm thấy đau bụng đúng không? Lão bản nhà người ta đang khuyên ngươi đừng ăn quá nhiều chỉ vì nó ngon đấy, thế nên đừng suy nghĩ thêm nữa."

Phòng Nhị Hà và lão bản của hiệu sách là hàng xóm nhiều năm, nên tất nhiên sẽ muốn nói giúp ông mấy câu tốt đẹp, dễ nghe.

Nghe người bên cạnh cũng nói như vậy, Toàn Trung cảm thấy nhẹ nhõm, nói: "À, vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi."

"Thế nên tiểu ca này, ngươi vẫn muốn mua nó chứ?" Phòng Nhị Hà hỏi, sau đó nói thêm: "Thiếu gia nhà ngươi ăn rồi thì đừng mua nữa, nếu người khác muốn ăn thì vẫn được."

Đây là lần đầu tiên Toàn Trung gặp phải tình huống như vậy, hắn nhíu mày, có chút do dự. Cuối cùng, sau khi suy nghĩ lại, hắn cũng học cách như hôm qua thiếu gia đã làm, chỉ mua hai cân.

Đây có thể coi là đã hoàn thành nhiệm vụ của thiếu gia rồi.

Tuy nhiên, món ăn này không thể đưa cho thiếu gia, nếu thiếu gia nhất định đòi ăn... Thôi, về nhà nên nói cho cô nãi nãi biết tình hình trước, đưa đồ ăn cho cô nãi nãi hết thì thiếu gia sẽ không nói được gì nữa.

Nghĩ đến đây, trên mặt hắn lộ ra nụ cười, hắn thật sự quá thông minh luôn.

"Ông chủ, cho hai cân đi!"