Chương 22:

Vương thị vội vàng cân hai cân rau mã phong cho Toàn Trung, lúc đưa cho hắn còn nói thêm: “Tiểu ca à, phải nhớ kỹ những loại rau này, không thể đưa cho thiếu gia của ngươi ăn tiếp được nữa.”

“À, ta hiểu rồi, đa tạ.” Nói xong, Toàn Trung mang đồ ăn đi về nhà.

Khi về đến nhà, hắn đến thẳng chỗ cô nãi nãi, hơn nữa còn nhắc lại những gì Phòng Nhị Hà đã nói với mình.

Tôn thị nghe vậy liền muốn mời đại phu tới xem thử, nhưng nghĩ đến cháu trai còn đang ngủ, lại gạt ý nghĩ này sang một bên. Nghĩ đến gia đình Phòng Nhị Hà không bán hết cho gia đình họ, còn nói với họ chú ý đừng ăn quá nhiều, bà lập tức cảm thấy gia đình này cũng là những người tốt.

Cho Toàn Trung lui xuống, Tôn thị vẫn có chút lo lắng về tình trạng thể chất của cháu trai mình. Vì vậy, bà đã tìm một người hầu lớn tuổi để hỏi sau khi ăn loại rau dại này, liệu có vấn đề gì không.

Nghe thấy lời nói của người hầu giống như của Phòng Nhị Hà, cuối cùng bà cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Sau khi Tôn Bác tỉnh lại, Tôn thị lại đi mời đại phu, đối phương nói hắn không sao, chỉ bị tiêu chảy vài lần, dạ dày cũng khỏe mạnh, không cần kê đơn thuốc gì. Cho đến lúc đó, lòng bà mới hoàn toàn yên tâm. Đương nhiên, đây là chuyện về sau, tạm thời không đề cập tới.

Lại nói về tình huống bên phía Phòng Nhị Hà, Phòng Ngôn thấy cha mình tốt bụng như vậy, không vì đồ ăn ngon mà bán hết cho người khác, nên trong lòng rất bội phục. Nàng càng cảm thấy mình thực sự đã được sinh ra trong một gia đình tử tế, nếu được sinh ra trong một gia đình như vậy thì thật tuyệt.

Nhưng mà, Phòng Ngôn không biết rằng, đúng là vì lúc nàng sinh ra đã bị mất linh hồn, nên mới có cảnh tượng hiện tại. Nếu từ khi còn nhỏ nàng đã lớn lên trong một gia đình như vậy, đó sẽ là một cảnh khác. Ngay cả Phòng Nhị Hà, người tốt bụng như vậy, có thể sẽ không sống được đến bây giờ. Số phận của Phòng Ngôn cũng sẽ trở nên thăng trầm khác biệt. Tuy có nói cuối cùng nàng trở thành nương nương dưới một người trên vạn người, nhưng gian khổ trong đó, cũng chỉ mình nàng mới biết được.

Tất nhiên, đây đều là nếu, trên thế giới này không có giả thiết như vậy.

Giờ đây, Phòng Nhị Hà vẫn còn sống, nàng cũng đang ngày càng hạnh phúc hơn. Những câu nếu đó chỉ là nếu thôi.

Sau khi Toàn Trung rời đi, chủ hiệu sách tò mò cũng mua hai cân, hôm qua ở trong cửa hàng hắn bận quá nên quên ghé qua hỗ trợ công việc kinh doanh của hàng xóm cũ. Hơn nữa, cho dù Phòng Nhị Hà có nói gì, mọi người vẫn đặt tiền vào tay ông như cũ.

Bằng cách này, bọn họ lập tức kiếm lời được tám văn tiền, Phòng Ngôn rất vui mùng. Tuy một văn tiền không phải là rất nhiều, nhưng chân muỗi dù nhỏ đến đâu nó cũng là thịt, có câu tích tiểu thành đại mà.

Tuy nhiên, mục tiêu của nàng không chỉ là kiếm từng văn tiền một, nàng là một người có mục tiêu và ước mơ lớn. Nếu nàng muốn bán rau củ, tốt hơn là nên mở một nhà hàng luôn!

Vị trí nơi này xem ra cũng rất tốt, nếu sau khi chuyển nghề mà người nhà kia không tới, xem ra bọn họ cũng không cần lo ngại gì cả. Thuê hẳn một năm luôn càng tốt.

Vì sự nhiệt tình của họ, hơn nữa các món ăn thử thực sự rất ngon, cho nên dù đắt tiền, cũng nhanh chóng bán được ba bốn cân.

Không lâu sau, một số người mua rau hôm qua cũng đến, họ không nói về giá cả, chỉ nói thẳng rằng đồ nhà nàng rất ngon.

Hà tẩu hôm qua "gây sự", do ngại mặt mũi nên mới mua đồ ăn về, không ngờ lại được gia đình chủ nhà hoan nghênh, tối qua còn đặc biệt dặn nàng ta hôm nay tới mua thêm.

Hà tẩu do dự một chút, đi tới gần nhà Phòng Ngôn. Tuy nhiên, nhìn gia đình của Phòng Ngôn, lại quan sát những người mua rau, nàng ta không thể tiến lên. Cuối cùng, Hà tẩu cắn răng đi chợ mua đồ.

Dù sao đều là rau mã phong cả, mua chỗ nào mà không phải là mua, cũng không cần phải mua ở chỗ đó. Cảm giác mua của nhà kia xong thì mặt mũi của mình quá xấu xí rồi. Mua của người khác còn được rẻ hơn, có gì phải tìm thứ khiến mình không thoải mái chứ?

Hà tẩu đã dậy từ sáng sớm để mua rau, mua xong nàng ta về nhà làm món rau bắp cày luôn. Không ngờ, chẳng mấy chốc, nàng ta đã bị Triệu viên ngoại gọi tới.

"Sao mùi vị này khác với mùi vị của ngày hôm qua thế? Có phải ngươi quên bỏ gì đó rồi không?" Mặt Triệu viên ngoại đầy vẻ không hài lòng.

Nhìn thấy vẻ mặt của Triệu viên ngoại, Hà thị giật mình nói: "Không có, nô tì chỉ làm theo phương pháp của ngày hôm qua."

Triệu viên ngoại lắc đầu nói: "Không đúng, không phải mùi của ngày hôm qua. Mùi này rất lạ lùng kì quái, món hôm qua rất mới mẻ tươi mát."

"Hả?" Hà thị không ngờ là cùng một món rau mã phong lại có sự khác biệt lớn như vậy? Ngày hôm qua nàng ta cũng nếm qua, đồ ăn của nhà họ Phòng xác thực rất ngon, nhưng cũng có mùi vị như rau mã phong, không khác lắm với nhà khác mà.

"Có phải ngươi nhớ nhầm không? Hay là ngươi mua ở nhà khác?" Triệu viên ngoại sau khi suy nghĩ đã hiểu ra mấu chốt của vấn đề. Nhà bán khác biệt, đồ vật cũng có sự chênh lệch.

Hà tẩu sợ đến mức quỳ rạp xuống đất “phịch” một tiếng, không ngờ mình lại bị phát hiện như vậy.

"Không phải hôm qua ta đã nói với ngươi rồi sao, bảo ngươi đi mua đồ ăn giống như vậy, ngươi cho rằng ta chưa ăn qua sao? Tất nhiên là có rồi, ăn một lần sẽ biết ngay."

Phu nhân của Triệu viên ngoại thấy thế, vội vàng nói: "Được rồi, lão gia, sáng sớm nóng giận như vậy làm gì, đây cũng không phải đồ tốt gì, chỉ mấy đồng tiền thôi, đến mức này à. Cho Hà tẩu đi mua một ít về là được."

“Lão gia, phu nhân, đều do nô tì. Hôm qua nô tì thấy nhà nọ bán đắt quá, nên hôm nay tìm nhà khác rẻ hơn. Nhà hắn bắn hai văn tiền một cân nhưng nhà khác lại một văn tiền hai cân. Có điều, phu nhân à, tiền thừa ra nô tì cũng không giấu giếm gì, đều ghi sổ rõ ràng. Ngài nhất định phải tin nô tì." Hà tẩu kích động nói.

"Ngươi làm ở nhà chúng ta nhiều năm như vậy, ta đương nhiên tin tưởng ngươi, chỉ là chuyện một hai văn tiền, đừng nói nhà họ bắn hai văn tiền một cân, cho dù là hai mươi văn tiền một cân, chỉ cần lão gia có thể ăn thêm được hai miếng cơm, ta đều cảm thấy đáng giá. Ngươi mau đi chợ mua nó về đây."

Bấy giờ Hà tẩu mới đứng dậy đi ra ngoài mua rau. Lần này, nàng ta không dám đi nơi khác mua, thành thật mà đi đến cửa hàng của nhà Phòng Ngôn.

Khi Phòng Ngôn nhìn thấy Hà tẩu đi tới, đôi mắt của nàng sáng lên, thầm nghĩ: Đây cũng là một khách hàng quen nha!

Hà tẩu đang do dự không biết nên nói như thế nào, liền nghe Phòng Ngôn nói: "Đại thẩm, ngài có muốn mua đồ ăn nhà ta không? Ăn rất ngon, ngài muốn bao nhiêu?"

Nhìn nữ hài nhỏ bé trước mắt hóa giải sự xấu hổ cho mình, Hà tẩu nói: "Hai cân."

"À, được rồi. Nương, nương cân cho thẩm thẩm này hai cân đi." Phòng Ngôn ngọt ngào nói. Bán cho ai mà không phải là bán chứ, nếu có khách quay lại chứng tỏ đồ ăn đó rất ngon, cực kì được ưa chuộng!

Vương thị cũng cười nói: “Được, muội tử à, ta sẽ cân cho ngươi ngay.”

Cân xong, Hà tẩu nhận đồ ăn, nhưng qua một lúc cũng không rời đi. Do dự một lát, nàng ta hỏi: “Ngày mai các ngươi có đến nữa không?”

Vương thị nghĩ đến mẫu đất trồng rau của mình, trên mặt nở nụ cười nói: “Đến, ngày mai vẫn sẽ đến. Buổi sáng có đồ ăn tươi ngon, chúng ta sẽ đến sớm, ngươi cũng tới sớm nhé. "

Hà tẩu nghe Vương thị nói xong, gật đầu hài lòng rồi rời đi.

Một lúc sau, một người đàn ông vào thành làm việc bán thời gian đi ngang qua cửa hàng của nhà Phòng Ngôn, đối phương đang gặm bánh bao làm từ bột thô vừa mua, chẳng có mùi vị gì. Đột nhiên nhìn thấy Phòng Nhị Hà cho người khác nếm thức ăn, hắn ta cũng tiến lên nếm thử.

Lý do chính là vì mùi vị đó quá thơm, hơn nữa những gì cô gái nhỏ nói rất hấp dẫn, chẳng hạn như "Ăn xong đồ của nhà ta, làm việc cũng có lực hơn" "Mặc dù đồ ăn của nhà chúng ta đắt nhưng nó là độc nhất nha" " Nếu lần này ngươi đã mua, chắc chắn sẽ muốn mua lần thứ hai.” “dùng hai văn tiền mua đồ ăn không độc hại, không cần lo lắng” “không cần tiền, cứ nếm thử, nếm xong không mua cũng được”…

Cao Đại Sơn cũng là người muốn thể diện, mặc dù rất muốn ăn nhưng hắn ta lại không có ý định mua. Hắn ta đứng bên cạnh, thấy người trước mặt ăn nhưng không mua gì, chủ tiệm cũng không nói lời nào. Vì vậy, Cao Đại Sơn lấy hết can đảm đi về phía trước ăn thử.

Phòng Ngôn đặt đôi đũa mà người vừa sử dụng vào một cái chậu đầy nước, đưa một đôi đũa sạch cho Cao Đại Sơn. Khi hắn ta nhìn thấy, bản thân cũng cảm thấy xấu hổ.

Loay hoay một hồi, thấy ánh mắt sạch sẽ sáng ngời của Phòng Ngôn, hắn ta không để ý gì nữa, cầm đũa bắt đầu ăn. Một khi đã ăn, có cảm giác như không thể dừng lại được. Tuy là món ăn phổ biến nơi hoang dã nhưng không hiểu sao hương vị đó lại khác với quê nhà bọn họ, thực sự rất sảng khoái, cả người tràn đầy năng lượng...

Sau khi gắp ba đũa, Cao Đại Sơn mới ý thức được mình đang làm gì. Nhanh chóng đặt đũa xuống, khuôn mặt đỏ bừng đi tới nói với Phòng Nhị Hà, "Xin lỗi xin lỗi, nó rất ngon, tôi không thể kìm lòng được."

Phòng Nhị Hà thấy người này ăn mê mẩn, dù không biết đối phương có mua không, nhưng cũng không nói lời phê bình, chỉ cười nói: “Không sao, đại huynh đệ, ngươi thấy ngon là được.”

Cao Đại Sơn nhìn rau nhà họ bán, nghĩ đến việc sống một mình không có ai nấu cơm cho ăn, dù mua về cũng vô ích. Còn lãng phí hai văn tiền nữa. Nhưng nghĩ tới chuyện hồi nãy mình ăn quá nhiều, không mua thì hơi ngại ngùng.

Hắn ta suy nghĩ một chút, nhìn đĩa rau trộn trước mặt, đột nhiên hai mắt sáng lên, nói: "Lão bản, ta có thể ăn luôn ở đây không? Ngài mang cho ta một bát món này nhé?" Cao Đại Sơn nhìn bồn rau trộn, nói.

Trước khi Phòng Nhị Hà và Vương thị có thể quyết định nên trả lời như thế nào, Phòng Ngôn đã bắt đầu nói: "Bán, bán. Mời vào trong."

Thấy con gái út đưa người ta vào trong, Vương thị không còn cách nào khác đảnh phải đi dọn dẹp, nhanh chóng lau sạch cái bàn đặt đồ lặt vặt kia. Sau đó, di chuyển một băng ghế từ bên cạnh sang.

"Một bát này bao nhiêu tiền?" Cao Đại Sơn hỏi.

"Một văn tiền!" Phòng Ngôn nói, "Ngài là người đầu tiên mua, cho nên số lượng nhiều, ngày mai cũng là giá này, nhưng sẽ không nhiều như vậy!"

Vừa nói, Phòng Ngôn vừa đưa một bát đầy cho Cao Đại Sơn.