Chương 27:

"Vâng, đại ca nói đúng. Cho nên, để tiết kiệm tiền, trước mắt chúng ta nhất định phải đồng tâm hợp lực. Bình thường đại tỷ và con đều dậy cùng một lúc, ngày nào đại tỷ cũng thuê hoa sẽ không tốt cho mắt, đi ra ngoài bán đồ với cha mẹ, thêm kiến thức cũng tốt. Hơn nữa, con cảm thấy chúng ta không cần mệt mỏi lâu nữa đâu, khi chuyện buôn bán ổn định, chúng ta sẽ thuê người tới giúp đỡ. Con không muốn ngày nào ở nhà, muốn được cùng cha mẹ đi học hỏi thêm kiến thức. " Phòng Ngôn dùng tình cảm để đả động, dùng lí lẽ để thuyết phục.

Phòng Nhị Hà và Vương thị còn chưa kịp nói gì, Phòng Đại Lang đã đồng ý trước.

"Ta cảm thấy tiểu muội nói có lý, cũng không cần nhiều ngày, trước tiên nhìn tình hình đã, nếu buôn bán tốt thì sẽ nhờ giúp đỡ, nếu buôn bán không tốt, chúng ta có thể sớm kết thúc." Phòng Đại Lãng nói.

Không phải là hắn không muốn đi, chỉ là công việc kinh doanh bây giờ tương đối đơn giản, cha nương đều có thể làm được. Đây không giống như việc làm cỏ trên đồng, một công việc thể chất đòi hỏi cả hắn và Nhị Lang đều phải làm. Huống hồ, hắn cũng không giúp được gì trong mấy chuyện này. Chẳng bằng cứ ở nhà cho gà cho heo ăn.

Hơn nữa, không rõ việc kinh doanh bán rau này có tương lai hay không. Nếu tốt thì bỏ tiền thuê người là việc nên làm, nếu không tốt thì kết thúc sớm cũng là một lựa chọn sáng suốt.

Sở dĩ hắn đồng ý để hai muội muội đi, là vì được Phòng Nhị Ni nhi đánh thức. Phòng Nhị Ni nhi mới lên thị trấn bán rau vài ngày, đã có kinh nghiệm hơn trước một chút. Nếu đó là đại muội của hắn, Phòng Đại Ni nhi thì sao? Con bé cũng có thể có thêm một số hiểu biết sâu sắc? Phòng Đại Lang cũng không đồng tình với việc Phòng Đại Ni nhi bị kìm hãm, thêu thùa ở nhà mỗi ngày, ngay cả là nữ nhân cũng phải có một số kiến

thức, có ý tưởng của riêng mình.

Vương thị liếc nhìn con gái lớn, trong lòng thầm nghĩ, con gái lớn quả thực hơi hướng nội, ngày nào cũng thêu thùa ở nhà, hiếm khi ra ngoài. Ngay cả khi ở thị trấn, cũng hiếm khi ra cửa trước. Con gái cứ nhút nhát như vậy, năm nay đã mười mấy, chẳng mấy chốc là làm mai, sau này gả cho người ta, có khi nào sẽ bị bắt nạt không?

Bây giờ cũng đã thoáng hơn trước, nhiều tiểu cô nương đi bán đồ ăn cùng cha mẹ, cùng ra ngoài mua đồ. Tuy rằng trước đây ở trong thị trấn, nhưng Phòng Đại Ni nhi rất ít khi ra ngoài, hiện tại đã ở trong thôn, nàng ấy lại càng không muốn ra ngoài hơn. Con gái trong thôn, không có chút kiến

thức nào, thực sự không tốt lắm.

Bây giờ những công việc này quả thực cũng không mệt lắm, nếu con gái muốn đi cùng thì đi vậy.

“Ừ, nương đồng ý.” Vương thị nói.

Phòng Nhị Hà nuốt lời từ chối vừa đến môi xuống: "Được rồi, nương con đã đồng ý thì hai đứa đi theo đi. Nếu mệt mỏi, cha sẽ cho hai đứa về nhà."

Tiếp theo, cả nhà quyết định xem nên gói bánh bao nhân gì, tất cả đều đồng ý sẽ làm nhân rau tể thái. Trước mắt làm mười cái, sau đó gói thêm mười cái nhân thịt. Nhân chay có giá một văn một cái, nhân thịt thì hai văn một cái. Nếu màn thầu bán được thì hấp nhiều một chút, tầm bốn mươi cái.

Về phần rau trộn, Phòng Ngôn đề nghị ngày mai nấu ít lại. Hơn nữa xét về số lượng thì chắc chắn phải ít hơn trước mới tốt. Bây giờ giá là năm văn một cân, một cân có thể làm được năm bát, mỗi bát bán một văn. Nếu thế, việc bán rau trực tiếp sẽ lời hơn. Tuy nhiên, nếu số lượng ít, một cân làm được sáu bát, bằng cách này, trừ chi phí mắm muối dầu mè, một cân cũng thêm được tí tiền.

Huống chi, đây là hình thức kinh doanh không cần vốn nên dù thế nào đi cũng không lỗ. Bằng cách này, nhà họ cũng có thể hình thành nên những món rau trộn đặc trưng của riêng mình. Sau khi đã có nét đặc trưng của riêng mình, bọn họ có thể bán thêm nhiều món ăn như rau dền trộn, rau sam trộn, rau dưa trộn...

Hôm nay bán rau trộn không tốt lắm, ngày mai giá rau sam cũng bắt đầu tăng, nên doanh số bán hàng chắc chắn cũng không ổn. Chờ thêm mấy ngày, đảm bảo sẽ tăng ào ào.

Nhiều người sẽ phát hiện, giá của rau sam tăng lên không hề giảm xuống. Hơn nữa, một cân rau sam có thể làm được khoảng năm sáu bát rau rộn, nếu bán ra cũng đáng giá một văn một bát. Tính toán theo cách này, không bằng mua sẵn. Về nhà còn mất công làm.

Nàng còn chưa kịp tưới rau ở ruộng rau phía sau, không biết sẽ có hiệu quả như thế nào, lát nữa sẽ đi qua, lén lút nếm thử, nếu có tác dụng thì cô sẽ không dùng đến linh tuyền nữa... Nếu không có tác dụng, nàng còn phải tưới thêm chút linh tuyền vào.

Nếu là cháo thì không nên nấu đặc quá. Cho một ít sợi mì mỏng vào, đun sôi một nồi nước canh trắng, cho một ít muối, cho một ít rau cải, đập hai quả trứng vào nồi nước luộc. Mỗi quả trứng giá một văn, hai quả trứng trong nồi súp lớn có giá hai văn. Còn thêm một ít lá rau, muối, lên núi để chặt vận chuyển củi. Một nồi súp có giá chưa đến ba văn.

Bất cứ ai tiêu hơn ba văn trong cửa hàng thì đều có thể uống miễn phí bao nhiêu tùy thích.

Phòng Ngôn nghĩ ra quan điểm này, chưa chắc đã không có người tiêu thêm để mua bánh bao hoặc màn thầu trong cửa hàng chỉ vì một bát súp miễn phí.

Sau khi bàn bạc xong, Phòng Nhị Hà vào trấn xây bếp, trước khi rời đi, ông cũng lấy mấy bó củi, treo cả tấm bảng do con trai đưa cho lên. Tấm bảng được làm bằng một miếng gỗ sạch, bên trên là ba chữ lớn "Quán Dã Thái" được viết bằng bút lông. Khi có người đi ngang qua nhìn thấy, họ tò mò muốn vào xem một cái, Phòng Nhị Hà sẽ thông báo với họ rằng sáng mai mới mở cửa.

Sáng nay Vương thị không nhặt trứng, bà đi tới nhìn xem, kết quả lại nghe Phòng Đại Ni nhi nói: "Nương, hôm qua nương nhặt thiếu một quả trứng phải không? Hôm nay con nhặt được năm quả trứng."

"Năm quả trứng? Trong nhà chúng ta không phải chỉ có bốn con gà mái sao?" Phòng Ngôn giật mình hỏi.

"Đúng vậy, có bốn con gà mái, chúng đẻ ra năm quả trứng, cho nên tỷ mới nghĩ hôm qua nương nhặt thiếu một quả." Phòng Đại Ni nhi cười nói.

"Nhặt thiếu một quả trứng? Không có, ta nhớ hôm qua nhặt được bốn quả trứng." Vương thị suy nghĩ một lúc rồi nói.

"A? Nương, nương không nhớ nhầm chứ?" Phòng Đại Ni nhi hỏi.

"Chắc là không đâu, sáng nay cho hết vào nồi cháo rồi mà." Vương thị suy nghĩ nói.

Phòng Ngôn trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Nếu nương nhớ không lầm, chẳng lẽ một con gà của nhà ta đẻ được hai quả trứng à?”