Chương 28:

"Làm sao có thể? Không phải gà thường đẻ một ngày một quả, hoặc hai ngày một quả à?" Đôi khi Phòng Đại Ni nhi đi nhặt trứng, cho nên nàng biết nhiều hơn.

Trước đây Vương thị chưa bao giờ nuôi gà nên bà cũng không biết nhiều về nó.

“Có lẽ nương nhớ nhầm, hoặc có lẽ thật sự có con gà đẻ hai quả trứng một ngày? Khi nào cha con về thì hỏi cha đi.”

Trong lòng Phòng Ngôn còn đang nghi ngờ, có lẽ đó là tác dụng của linh tuyền. Mấy ngày nay nàng cho gà ăn nhiều rau dại héo, hơn nữa còn cho nó ăn mấy lá cây già cỗi. Phòng Ngôn chỉ muốn thí nghiệm một chút, xem hiệu quả thế nào.

Nào ngờ nó thực sự có tác dụng?

Phòng Ngôn suy nghĩ một lúc rồi lén lút đi vào ruộng rau phía sau.

Nàng ngắt mấy lá rau dền dại mới trồng hôm qua, mùi vị rất tệ. Tuy nhiên, hình như nó có hiệu quả thật. Vừa ăn vừa gật đầu, mặc dù không thể so sánh với mấy cây rau sam được hấp thu linh tuyền đầu tiên, nhưng hình như có mùi vị khác với lá rau thông thường. Không tệ, không tệ.

Xem ra đất cũng đã hấp thụ linh tuyền rồi.

Phòng Ngôn suy nghĩ một lúc, quyết định tạm thời không sử dụng linh tuyền. Nàng vẫn còn sợ hãi trước cảnh tượng cuối cùng mà chính mắt mình nhìn thấy, đáng sợ đến nỗi những người mắc chứng sợ mật độ cao sẽ thực sự cảm thấy tê dại cả da đầu, muốn nôn mửa.

Nàng thấy có chỗ mọc dày quá nên nhổ ra một chút, nếu dày quá thì không tốt, cũng không có lợi cho sự phát triển của cây. Ngoài những chỗ dày đặc ra, Phòng Ngôn còn ngát một số thân lá già. Nàng cầm những cây rau này, nhàn nhã về nhà.

Phòng Ngôn phân phát những loại rau dại này cho lợn gà của mình. Nàng phát hiện khi mình đến gần những con vật này, chúng đều lao tới thành đàn như thể ngửi thấy mùi thần dược nào đó. Dọa cho Phòng Ngôn nhảy dựng cả lên! Nàng lùi lại vài bước, nhìn đám rau dại trên tay, thầm nghĩ, xem ra tác dụng của linh tuyền thật sự rất lớn!

Bình thường khi nàng đến cho gà, lợn ăn đều được trộn lẫn với thức ăn khác nên không thấy chúng háo hức như vậy. Hôm nay trong tay nàng chỉ có mỗi rau dại, bây giờ mới có thể thấy được các loài động vật đều đang khao khát thứ này.

Có lẽ chuyện những con gà mái này đẻ hai quả trứng mỗi ngày không phải là Vương thị nhớ nhầm mà nó thật sự đã xảy ra. Quan sát thêm mấy ngày là biết.

Về phần con lợn bên cạnh, đoán chừng khi nào bị gϊếŧ mới biết. Xem xét cân nặng, coi thử tốc độ tăng ra sao.

Xem ra cần mua thêm vài con gà.

Phòng Ngôn là một người cực kì thích ăn trứng, nghĩ đến mùi vị bánh rau sam nhân trứng, mùi vị đó... chảy cả nước miếng, không được chiều nay nàng muốn ăn rồi.

Nghĩ là làm ngay, còn Phòng Ngôn thì đi tìm Vương thị. Vương thị đương nhiên sẽ đáp ứng yêu cầu của con gái, chưa kể con gái còn nói: “Để thử nghiệm loại mì mới!” Cho dù không có lý do gì thì bà cũng sẽ làm cho con gái mình.

"Ta thấy là do muội thèm phải không?" Phòng Đại Ni nhi chỉ ra không hề thương tiếc.

Phòng Ngôn mỉm cười không nói gì.

Buổi tối, Phòng Ngôn được ăn bánh rau dại nhân trứng như ý nguyện, vô cùng vui vẻ.

Nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Phòng Ngôn, Phòng Đại Ni nhi nói: "Bánh này ăn ngon, nhưng hơi đắt, không thích hợp để bán trong cửa hàng của chúng ta đâu."

Vương thị cũng gật đầu nói: “Ừ, hơi tốn. Nương dùng mì sợi mỏng, cộng cả trứng gà thì gần gần mười văn rồi.”

Phòng Ngôn ngạc nhiên đến mức chiếc bánh trứng suýt rơi xuống đất, nàng nhanh chóng dùng tay ngăn lại, một chiếc bánh đã đắt tiền như vậy. Tuy nhiên, sau khi quy đổi một văn vào thời điểm này sang thời hiện đại, nàng lại cảm thấy nó khá rẻ, một chiếc bánh khoảng năm tệ mà hai người được ăn no, đáng giá!

Nhưng nhiều người lại ngần ngại khi nghĩ đến việc chi ba, bốn văn cho một bữa sáng chứ chưa nói đến năm văn tiền. Hơn nữa, Phòng Ngôn cảm thấy những chiếc bánh này chưa chắc đã đủ cho hai người lao động khỏe mạnh.

Ba người nàng nhắc đến đều dựa trên tiêu chuẩn của mình.

Nghĩ đến đây, Phòng Ngôn cũng cảm thấy những thứ này thật khó bán, làm nhiều quá còn rất phiền phức. Với mức độ chi tiêu hiện tại, cứ lấy sức mua và khẩu vị của mọi người làm tiêu chuẩn đi.

Khoảng bốn giờ sáng hôm sau, mọi người thức dậy, cả nhà cùng đứng dậy đi hái rau ở phía sau, ngay cả Phòng Đại Lang và Phòng Nhị Lang cũng ra ngoài. Vốn dĩ giờ đó cũng là giờ hai người dậy đọc sách, theo lời Phòng Đại Lang thì, ngày nào cũng đọc sách sẽ choáng váng, phải làm thêm việc khác để thư giãn.

Hơn nữa, nếu cả gia đình quây quần bên nhau, việc gì cần một nén hương cũng có thể hoàn thành trong mười lăm phút.

Khi đoàn người Phòng Nhị Hà đến thị trấn, vừa tới giờ Mão, tức là năm giờ sáng. Trên đường lúc này không có nhiều người, Phòng Đại Ni nhi nhanh chóng đi ra sân sau nấu một nồi nước. Trước đây nàng ấy thường làm loại công việc này, ngoại trừ cái bếp mà Phòng Nhị Hà làm hôm qua vẫn chưa dùng quen, hai cái còn lại nàng ấy đều quen rồi.

Phòng Ngôn cùng nấu với đại tỷ. Mấy ngày nay nàng đã học cách dùng bếp với Đại Ni nhi, cái giá phải trả là hít khói rất lâu, thậm chí phần tóc mái phía trước của nàng còn bị cháy.

Tuy nhiên, cuối cùng nàng cũng đã học được.

Phòng Nhị Hà đang nhào bột ở kia, Vương thị thì bắt đầu trộn nhân.

Sau khi nhào bột, Phòng Nhị Hà và Vương thị cùng nhau làm màn thầu, bánh bao. Trong khoảng thời gian này, cũng có một số khách hàng quen đến mua rau, mở miệng đã đòi mười cân, tám cân, nhưng Phòng Nhị Hà nói sẽ chỉ bán hai cân, giá năm văn một cân.

Khi có người nghe tin tăng giá, họ do dự rất lâu, yêu cầu Phòng Nhị Hà hứa sẽ không bao giờ hạ giá. Nghĩ đến tác dụng của món ăn này, cuối cùng vẫn cắn răng mua hai ký. Cũng có những người chưa từng mua, nghe danh đến đây, mấy ngày trước không mua, hôm nay mới mua, hối hận vô cùng nhưng cũng mua một cân về nhà.

Bằng cách này, Phòng Nhị Hà vừa có thể bán rau vừa giúp Vương thị làm màn thầu và bánh bao.

Phòng Đại Ni nhi và Phòng Ngôn không chỉ nấu một nồi nước mà còn dùng một chiếc nồi nhỏ hơn để nấu canh mì trắng trứng gà. Sau khi chín thì đặt vào một thùng gỗ lớn, bánh bao và màn thầu cũng gần chín rồi.

Khi nồi màn thầu và bánh bao đầu tiên ra mắt, người đi trên đường ngày càng đông, có người nghe Phòng Nhị Hà nói có bánh bao, màn thầu, mua trên ba văn là được uống canh miễn phí, lập tức tiền vào. Một số người đến đây chỉ vì tò mò, không biết khi nào ở đây lại có một nhà hàng mới tên là Quán Dã Thái. Tất nhiên, cũng có những khách hàng quen quay lại. Suy cho cùng thì ai ăn đồ ăn ở đây đều biết nó ngon hay không.

Dù có người cho rằng hương vị chỉ ở mức trung bình nhưng nghĩ đến tác dụng thì vẫn bước vào không chút do dự.

Màn thầu có nhân tuy không nhiều nhưng lại có nhân bên trong, giá màn thầu không có nhân cũng tầm một văn hai cái nên đương nhiên mọi người sẽ chọn ăn bánh có nhân.

Hai chiếc bánh bao, một chiếc màn thầu là đủ để nhận một bát canh miễn phí. Còn những người cảm thấy bánh bao chưa đủ no, như Cao Đại Sơn thì phải đặt bốn chiếc màn thầu thêm một chén rau trộn, cũng giá ba văn, là có thể được tặng một bát canh.

Hầu hết những người ăn bánh bao đều cảm thấy ngon, vô cùng thần kỳ, vội vàng hỏi đó là loại rau dại gì mà tại sao trước đây họ chưa từng ăn? Cũng có người từng ăn loại rau dại này, không ngờ nó ăn không ngon mà là chưa tìm được phương pháp thích hợp. Loại bánh rau dại ngon như vậy, muốn về nhà làm ăn thử.