Chương 16

Lý Mộ Mộ cao giọng nói: “Dù sao thì hôm nay ta đến là để giúp chất nhi của ta thôi học. Nhưng có một điều, không phải là chất nhi của ta học dốt, tú tài bắt thằng bé thôi học, không thể không nghỉ. Mà là ta thấy tú tài đã một bó tuổi nhưng chỉ mới thi đỗ tú tài, trình độ thực sự có hạn, không thể để ông ta làm chậm chễ tiền đồ của chất nhi nhà ta. Hơn nữa, nhân phẩm của tú tài này thấp kém, ta càng không yên lòng khi để chất nhi học với ông ta.”

Lời này của Lý Mộ Mộ thực sự là gϊếŧ người, chết tâm.

Cha nương của những hài tử khác được lời này của Lý Mộ Mộ nhắc nhở.

Bọn họ còn chưa tỏ thái độ, trong đám đông đã có người thở dài: “Lời nói của tiểu tức phụ này thực sự có chút đạo lý. Tú tài đã từng này tuổi mà chỉ thi đỗ tú tài, cũng không thấy ông ta trúng cử.”

“Ngươi!” Tú tài trừng mắt Lý Mộ Mộ, đôi mắt gần như nứt ra.

Lý Mộ Mộ muốn chặt đứt con đường dạy học của ông ta!

Để người khác cảm thấy ông ta chỉ là một tú tài, không có bản lĩnh gì khác, còn ai sẽ đưa hài tử đến chỗ ông ta đọc sách?

“Sao nào? Ta nói như vậy, ông không phục? Vậy tại sao ông vẫn chưa trúng cử?” Lý Mộ Mộ lập tức nói: “Vì ông không thích sao?”

“Lời nói của phụ nhân!” Tú tài tức giận, cảm giác có một cỗ khí ứ nghẹn trong l*иg ngực.

Ông ta che ngực, hai mắt đỏ bừng chỉ vào Lý Mộ Mộ: “Ngươi nghĩ rằng thi đỗ tú tài rất dễ sao? Nếu dễ dàng như vậy, tại sao không thấy ai khác ở đây thi đỗ?”



Lý Mộ Mộ mắt trợn trắng: “Ta chỉ biết chúng ta bỏ ra nhiều tiền cho hài tử đọc sách như vậy, không phải chỉ vì để chúng thi đỗ tú tài, mà còn muốn thi cử nhân, thi hội.”

“Ta thấy trình độ của tú tài cũng chỉ như vậy, ta không muốn đến cuối cùng chất nhi nhà ta cũng chỉ là một tú tài, không thể tiếp tục học với ông, bị ông làm chậm trễ.” Lý Mộ Mộ nói: “Chính bản thân ông còn không thi đỗ cử nhân, vậy có thể dạy ra cử nhân sao?”

“Nói có lý!” Lại có người nói.

“Ngươi câm miệng!” Tú tài tức điên, bây giờ đâu còn phong độ của người đọc sách gì đó nữa, bị Lý Mộ Mộ chọc tức nhảy cao ba thước: “Đồ nữ nhân ác độc nhà ngươi, ngươi… Ngươi đừng hòng phá hoại thanh danh của ta!”

“Thanh danh là do chính mình gây dựng, ông nhận lễ còn không dạy học đàng hoàng, học vấn lại chẳng ra gì, đây đều là sự thật!” Lý Mộ Mộ nói.

“Được, được, được!” Tú tài bị Lý Mộ Mộ chọc tức đến mức run rẩy cả người, thẹn quá hóa giận nói: “Vậy ngươi mang Cố Bách Viễn về nhà đi! Để ta nhìn xem, chỉ dựa vào ngươi thì có thể tìm được vị danh gia nào dạy nó!”

“Danh gia thì không dám nhận.” Lý Mộ Mộ cười nói: “Tạ sẽ tự mình dạy thằng bé.”

“Ngươi?” Tú tài nhìn Lý Mộ Mộ nói khoác mà không biết ngượng thì cất tiếng cười to: “Dựa vào ngươi? Ngươi biết được mấy chữ?”

“Ta không dám nhận học vấn của mình tốt, nhưng ta biết ý thành sau đó tới tâm chính, tâm chính rồi mới đến đạo lý tu thân. Hài tử ngoan ngoãn nhà ta tuyệt đối không thể đi theo ông học thói mặt dày vô sỉ.” Lý Mộ Mộ nâng cằm lên nói với tú tài: “Dù sao chất nhi nhà ta thi đỗ tú tài là chuyện đơn giản, sẽ không giống như ông, râu tóc hoa râm mới thi được tú tài.”