Chương 17

“Ha ha ha ha ha! Đúng là nực cười! Ta cũng muốn xem thử một phụ nhân tầm thường như ngươi có thể dạy ra người như thế nào! Tú tài? Ta sợ là ngay cả chữ cũng không biết hết đâu!” Tú tài giận quá hóa cười.

Lý Mộ Mộ lắc đầu: “Ông không chỉ nhân phẩm không tốt mà còn coi thường phụ nhân. Mẫu thân của ông mang thai mười tháng sinh ra ông, nuôi ông đọc sách, chắc chắn đã chịu nhiều vất vả, vậy mà chỉ đổi lại được mấy chữ một phụ nhân tầm thường của ông.”

“Chất nhi của ta không theo ông học nữa, ông trả lại quà nhập học cho chúng ta.” Lý Mộ Mộ nói.

“Không trả.” Tú tài thẳng thừng từ chối: “Tất cả những người đến học đường đều biết quy định của ta, tự mình thôi học sẽ không trả lại quà nhập học.”

“Phi! Ông đúng là đồ không biết xấu hổ!” Sức chiến đấu của Lý Mộ Mộ quá mạnh, Vương Thúy Trân vẫn chưa nói được câu nào, cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Là ông vu oan nhi tử của ta không chăm chỉ đọc sách, còn muốn phế tay thằng bé, mục đích là ép thằng bé chủ động thôi học, ông lại dành ra một vị trí cho hài tử nhà giàu mà không cần trả lại quà nhập học. Người như ông, may là không có bản lĩnh, không thi đỗ chức quan nào!”

“Ông không trả?” Lý Mộ Mộ cười lạnh: “Được, nếu như ông không trả, ngày nào ta cũng đến đây để tuyên dương những chuyện tốt mà ông đã làm! Ta xem khi đó có nhà ai yên lòng đưa hài tử đến học. Ta xem khi đó ông còn có thể yên tĩnh dạy học ở đây không?”

“Hài tử nhà ta cũng không học ở chỗ này của ông nữa.” Một vị phụ nhân đi ra khỏi đám đông: “Ông trả lại quà nhập học cho nhà ta!”

“Nhà ta cũng không học với ông nữa!”

“Nhà ta cũng vậy!”

Nhiều người vây quanh tú tài như vậy, cộng thêm Lý Mộ Mộ uy hϊếp ngày nào cũng tới.

Những người khác thấy thế cũng tỏ vẻ: “Chúng ta cách ông rất gần, không chỉ có nàng ấy tới đây mỗi ngày, chúng ta cũng tới! Ông có trả lại quà nhập học không?”

“Những thứ tốt đưa cho ông, ta coi như là ném đá xuống sông.” Lão bản tiệm vải nói: “Nhưng mà ông phải trả lại quà nhập học!”

Số vải đó sợ là đã bị tú tài cắt ra từ lâu rồi, cho dù hắn ta lấy về cũng vô ích.



Lão bản cửa hàng ngọc bích vươn tay tháo ngọc bội bên hông tú tài: “Vải đã cắt không thể lấy lại, nhưng mà ngọc bội của ta cũng không thể để cho ông! Ông trả lại quà nhập học cho chúng ta!”

Tất cả mọi người cùng nhau vây quanh tú tài uy hϊếp.

“Nếu ông không chịu trả, ta có thể để gia đinh đến tìm ông, ông có tin không?” Trong hỗn loạn có người uy hϊếp.

Ý là muốn trực tiếp đánh gãy chân tú tài.

“Trả, trả, trả! Ta trả!” Cuối cùng tú tài vẫn sợ, bấm mũi trả lại quà nhập học.

Lý Mộ Mộ hài lòng đưa quà nhập học cho Vương Thúy Trân: “Đại tẩu, cầm.”

Lý Mộ Mộ đưa kẹo hồ lô cho tiểu nam hài như đã hứa: “Tiểu bằng hữu, cảm ơn cháu đã nói chuyện giúp chúng ta.”

“Ta chỉ ăn ngay nói thật.” Tiểu nam hài nhận lấy kẹo hồ lô, ngửi mùi vị chua chua ngọt ngọt của xâu kẹo, nước miếng đều chảy ra: “Ta có thể ăn thật sao?”

“Tất nhiên.” Lý Mộ Mộ cười gật đầu, thấy ánh mắt đầy mong đợi của Cố Bách Viễn, tiểu nam hài liếʍ một miếng kẹo hồ lô, Lý Mộ Mộ có thể nghe được cả tiếng nuốt nước miếng của Cố Bách Viễn.

Lý Mộ Mộ đi mua thêm một xâu kẹo cho Cố Bách Viễn.

Vương Thúy Trân vội nói: “Sao có thể để muội tốn tiền? Để ta mua mới phải. Có quà nhập học vừa được trả lại đây.”

Vương Thúy Trân ước lượng quà nhập học vừa được trả lại, ngại ngùng để Lý Mộ Mộ bỏ tiền.

“Không sao, ta là thẩm thẩm, mua kẹo hồ lô cho Bách Viễn là chuyện bình thường.” Lý Mộ Mộ nói, sau đó mua thêm hai xâu: “Hai xâu kẹo này mang về cho Tú Tú và Bách Tiến.”