Chương 45

Cố Thượng Khanh: “…”

Sao nữ nhân này lại có thể tùy tiện sờ mó thân thể của một nam nhân xa lạ!

Sao có thể không biết xấu hổ như vậy!

Lúc tay của Lý Mộ Mộ vừa vặn chạm vào mật báo được giấu bên trong ngực áo của hắn, Cố Thượng Khanh khẩn trương đến mức cả người cứng đờ.

Giờ phút này hắn chỉ hi vọng Lý Mộ Mộ không cảm nhận được bên lá thư được giấu trong ngực hắn.

Đáng tiếc thay, hi vọng của Cố Thượng Khanh đã không thành.

Lý Mộ Mộ nhanh nhẹn lấy phong thư từ trong vạt áo của hắn ra.

Trên bì thư chẳng viết gì cả, chỗ miệng thư còn dùng sáp dán lại.

Lý Mộ Mộ nheo mắt ước lượng, thư không tính là dày.

Thế là nàng cầm thư đến dưới ánh nắng rồi giơ cao lên nhìn, có thể miễn cưỡng thấy được một ít chữ viết bên trong.

Đột Quyết, quan ngoại, tiểu đội…

Thông qua một số từ ngữ đứt quãng có thể chứng minh phong mật báo này cực kỳ quan trọng đối với quân đội Đại Hi quốc.



Lý Mộ Mộ lưu loát nhét lại thư vào ngực Cố Thượng Khanh rồi nói: “Bỏ đi, dù sao ta cũng không biết chữ.”

Không thể để Cố Thượng Khanh biết nàng biết chữ, bằng không hắn nói nàng thăm dò quân tình, đọc nội dung mật báo, vậy thì phiền toái to.

Cố Thượng Khanh: “…”

Sao hắn cứ cảm thấy lời nói của phụ nhân này không đáng tin lắm.

Nhưng nhìn cách ăn mặc như một thôn phụ của nàng lại cảm thấy có lẽ nàng không biết chữ thật.

Ở trong thôn ngay cả nam đinh biết chữ còn ít chứ đừng nói là nữ tử, phải là nhà có tầm nhìn xa và chịu chi tiền thì mới được.

Chớ nói trong thôn, ngay cả nữ tử trong thành cũng hiếm người có thể nhận biết được mặt chữ.

Có thể để nữ hài đi học e cũng chỉ có đại gia khuê tú, con nhà quan lại mới có thể làm được.

Dù sao cùng thôn với hắn thì nữ tử trong nhà đều không biết chữ.

Mặc dù trực giác cảm thấy lời nói của Lý Mộ Mộ không thể tin nhưng hết lần này tới lần khác lại tìm không ra lý do không thể tin nàng.

“Ngươi ở đây chờ một lát.” Lý Mộ Mộ đứng dậy, đang muốn đi thì đột nhiên quay đầu lại nói: “Người truy sát ngươi đã chết chưa?”

Cố Thượng Khanh đang muốn hỏi nàng muốn làm gì thì nghe thấy Lý Mộ Mộ nói tiếp: “Nếu chưa chết thì ngươi tìm chỗ nào gần đây trốn trước đi, đừng có để đến lúc ta quay lại thì ngươi đã bị người ta gϊếŧ mất rồi.”



Lý Mộ Mộ nói xong, không cho Cố Thượng Khanh bất cứ cơ hội phản ứng nào đã lập tức chạy đi.

Cố Thượng Khanh há mồm muốn nói nhưng cổ họng lại khô khốc đến mức không cách nào phát ra tiếng, ngay cả việc giơ ngón tay lên cũng khó khăn vô cùng.

Hắn muốn hỏi nàng muốn đi đâu, đi làm gì?

Không phải là đi gọi người trong thôn đến cứu hắn đấy chứ?

Chỗ này hẳn là cách Vĩnh An thôn gần nhất rồi, nhưng hắn không muốn liên lụy đến người trong thôn.

Cố Thượng Khanh thấp thỏm chờ đợi, sau khi Lý Mộ Mộ đi, giữa núi rừng ngoài tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu ra thì không còn bất cứ thanh âm nào khác.

Một lúc lâu sau, khi Cố Thượng Khanh cảm thấy bản thân đã gắng gượng không nổi và sắp hôn mê đến nơi thì đột nhiên nghe được tiếng bước chân, là tiếng sột soạt và bịch bịch phát ra khi bàn chân giẫm lên cỏ và đá.

Cố Thượng Khanh cố nhấc mí mắt lên, ánh mắt của hắn lúc này đã có chút mơ hồ không nhìn rõ.

Nhưng vẫn có thể nhận ra được Lý Mộ Mộ đã trở lại rồi.

Lý Mộ Mộ trở lại ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, bắt đầu kéo vạt áo hắn ra.

“Cô… làm gì đó?” Cố Thượng Khanh gấp gáp hỏi.

“Đang trị thương cho ngươi đấy!” Lý Mộ Mộ nói tiếp: “Ngươi đang vội vã muốn trở lại quân doanh đúng chứ?”