Chương 4

Trên mặt nàng cười đến bình tĩnh ôn hòa, trong lòng lại hoảng hốt một mảnh, Diệp Tài Nhân gọi nàng làm gì? Cẩm Tần nhìn nàng làm gì? Còn cả Cảnh Chiêu Nghi Giang Tiệp dư... Ai nấy đều nhìn nàng chằm chằm gì? Muốn hại nàng sao? Thế này, thế này là bắt đầu cung đấu?

Không cần đâu, Hoằng Thành Đế là một bạo quân không vào hậu cung, cung đấu có ích lợi gì? Vì sao không thể tỷ tỷ muội muội tay trong tay sống cuộc sống thái bình chứ?

Hơn nữa, ta chỉ muốn giữ mạng chó nhỏ, không có đánh nhau tranh với các ngươi...

Không ai biết Ôn Yểu đang suy nghĩ gì, trong cung có người mới vào, hơn nữa còn là một mỹ nhân tuyệt sắc dung mạo khuynh thành, chúng phi tần tất nhiên sẽ chú ý nhiều hơn, về phần là tò mò hay là tâm tư gì khác, cũng không phải trên mặt có thể nhìn ra.

Ôn Yểu tất nhiên cũng nhìn không ra, nàng chỉ có thể khiến mình biểu hiện không kiếm được chỗ sai.

Diệp Tài nhân khí không thuận đã nhiều ngày, tuy rằng gia thế của nàng ta không thể so sánh với Mạnh Chiêu Nghi của Y Lan điện, nhưng rốt cuộc cũng xuất thân từ thế gia, Ôn Yểu là một nữ tử phiên bang tiến cống cũng được phong tài nhân, ngồi ngang hàng với nàng ta, đây không phải là đánh vào mặt nàng ta sao?

Vừa mới tiến vào, thấy Ôn Yểu quần áo đơn giản, trong lòng nàng ta còn cười lạnh, cùng sơn cùng cốc man di bộ lạc quả nhiên không lên được mặt bàn, nhưng bây giờ, nhìn nàng trang điểm mỏng nhưng vẫn xinh đẹp không gì sánh được, ngay cả Giang Thanh Tuyền từ trước đến nay lấy dung mạo làm kiêu ngạo cũng bị nàng so sánh, mi tâm Diệp Vãn Mi mãnh liệt nhảy xuống, một cỗ cảm xúc tên là ghen tị ở đáy lòng nàng ta lan tràn ra.

Một lát sau, dưới đáy lòng nàng ta cười lạnh một tiếng.

Dung mạo có đẹp hơn nữa cũng chỉ là một món đồ chơi, Phiên bang chính là Phiên bang, cho rằng hoàng đế của Đại Lương bọn họ là một quân chủ sa vào sắc đẹp sao?

Tuy là nghĩ như vậy, khẩu khí trong lòng nàng ta rốt cuộc không thuận, chỉ là tận lực đè nén không biểu hiện ra ngoài, nàng ta che môi cười khẽ: "Đã sớm nghe nói Ôn muội muội là tư thế chim lặn, hôm nay vừa thấy, quả nhiên trên thế gian ít có."

Trên mặt Ôn Yểu vẫn mang theo nụ cười khéo léo, trong lòng cũng không nói gì.



Từng ngụm từng ngụm muội muội kêu đến thân thiết, tưởng ta nhìn không thấy khinh bỉ cùng căm hận trong ánh mắt ngươi vừa rồi sao?

Lúc này lại khen nàng lớn lên rất tốt, người nào đang ngồi đây không phải là tuyệt sắc giai nhân? Một câu nói đã kéo thù hận của cả cung cho nàng!

Diệp Tài Nhân này, rất xấu xa!

"Diệp tỷ tỷ khen quá rồi." Ôn Yểu cúi đầu, làm ra vẻ mặt xấu hổ: "Tần thϊếp thuở nhỏ lớn lên ở thảo nguyên, kiến thức nông cạn, ngày sau mong chư vị tỷ tỷ thông cảm nhiều hơn."

Lại một tiếng cười như chuông bạc truyền đến, Ôn Yểu cúi đầu thở dài trong lòng, ngẩng đầu đỏ mặt nhìn về phía người đang cười.

"Ôn muội muội quá khiêm tốn rồi."

Mở miệng là một nữ tử dung mạo cực đẹp, cung trang màu lam trên người càng tôn lên da thịt nàng như tuyết, mắt ngọc long lanh, một cái nhăn mày một nụ cười, đều là phong tình.

Ôn Yểu bị vẻ đẹp của nàng ta làm lóa mắt, sau khi bình tĩnh mới nhận ra, là Giang Tiệp dư.

"Thường nghe người ta nói Sa Lợi tộc giỏi ca múa," Giang Tiệp dư cười như một nữ yêu quái xinh đẹp trong bụi hoa: "Ôn muội muội lại là đệ nhất mỹ nhân của Sa Lợi tộc, nghĩ chắc kỹ thuật nhảy nhất định là tuyệt diễm, cũng không biết có cơ hội cho chúng ta mở rộng tầm mắt hay không."

Trên mặt Ôn Yểu có nụ cười khéo léo, trong lòng lại lộp bộp một tiếng.

Nàng nhớ tới, trong sách viết về cái chết của nguyên thân là một câu nói như thế này: Ngự tiền thất nghi, quấy nhiễu thánh giá, trượng chết lấy chính cung đình!