Phượng Hoàng (1)

Lưu Tiệp là mơ ước suốt thời thanh xuân của Đằng Lan. Trong mắt cô, Lưu Tiệp vĩnh viễn là loại ánh sáng chói lọi của những ngày đầu hạ, là hào quang nổi bật trong đám người đông đúc bên ngoài phố. Đằng Lan ở bất cứ nơi đâu vẫn luôn tìm kiếm chàng trai với vóc dáng cao dong dỏng cùng mái tóc xõa lòa xòa trước mắt được che đi đằng sau mũ áo khoác.

Ở chỗ của Lưu Tiệp có cái gì đó rất tùy tiện nhưng cũng rất cuốn hút. Con gái ở độ tuổi vừa chạm tay vào một vài loại cảm xúc phức tạp của đời người như Đằng Lan vốn dĩ rất yêu thích kiểu con trai như vậy.

Đằng Lan đương nhiên biết người như Lưu Tiệp không chỉ là giấc mộng đẹp của riêng cô, mà còn là khao khát của rất nhiều cô gái ngoài kia. Bọn họ đều là những người rất ưu tú, bất luận là dung mạo hay dáng người đều hoàn mỹ, hơn nữa còn dùng rất nhiều phương thức đa dạng và thú vị để tiếp cận anh.

Nếu để so sánh với người khác, Đằng Lan chỉ có thể tự tin vào duy nhất một điều, chính là bản thân trong suốt quá trình trưởng thành của Lưu Tiệp đều ở bên cạnh anh.

Cơ Nguyệt Sa ngồi ở ghế dài trong phòng tập vừa nhìn thấy bóng dáng của Lưu Tiệp bên ngoài đã vội vàng chạy đến.

“Lưu Tiệp, cậu đã chọn được bạn nhảy cho bài nhảy cặp chưa?”

“Cô ấy.”

Lưu Tiệp không có chút nào do dự đã trả lời, cũng không nhìn qua một lần gương mặt đã được hóa trang kỹ càng của Cơ Nguyệt Sa. Dáng người Cơ Nguyệt Sa thuộc kiểu đầy đặn, chính là vòng nào ra vòng đó, đồ tập trên người được chọn rất có ý đồ, chỗ nào cần phô đều được tận lực khoe ra.

Cơ Nguyệt Sa có lẽ cũng không lạ lẫm gì với dáng vẻ lạnh nhạt của Lưu Tiệp. Cô ta yêu kiều kéo tay áo của Lưu Tiệp, dùng giọng nói mềm mại như nước chảy rót lời vào trong tai người khác.

“Nhưng mà huấn luyện viên nói lần này có thể tự do chọn bạn cặp mà, coi như cơ hội để giao lưu với các bạn khác. Tớ cảm thấy chúng ta cũng có thể thử một lần, biết đâu lại phối hợp ăn ý cũng nên.”

Lưu Tiệp xoay người về phía sau, trông thấy Đằng Lan đang mang túi vào phòng tập liền gọi lớn: “Đằng tiểu tử! Cậu lại đây!”

“Chuyện gì vậy?”

“Cậu có muốn đổi bạn nhảy không?”

Đằng Lan vừa mới mang một đống đồ đi suốt một quãng đường dài, hiện tại đã thở không ra hơi, còn nghe thấy câu hỏi này của Lưu Tiệp liền cảm thấy có chút hoang đường. Trước đây vẫn luôn là hai người nhảy cặp với nhau, bây giờ Lưu Tiệp nói ra câu này là có ý gì?

“Tôi sao? Sao lại phải đổi bạn nhảy vậy?”

“Chuyện là …”

Cơ Nguyệt Sa còn đang định lặp lại lời giải thích vừa rồi thì Lưu Tiệp đã chen ngang: “Cậu cũng nghe rồi, ý của cậu ấy là không muốn, tôi cũng không ép được.”

Lưu Tiệp nói xong liền kéo Đằng Lan ra một góc khởi động, để lại một Cơ Nguyệt Sa ở sau lưng hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

Lúc này, Đằng Lan mới bắt đầu ổn định lại nhịp thở của mình, cũng suy nghĩ được một chút. Lại nhớ đến câu nói vừa rồi, còn có dáng vẻ của Cơ Nguyệt Sa, Đằng Lan theo thói quen đoán mò:

“Vừa rồi là chuyện gì vậy? Cơ Nguyệt Sa muốn nhảy chung với cậu sao?”

Lưu Tiệp đang khởi động vai, thuận tiện xoa đầu cô một cái: “Cũng thông minh lắm đó.”

Mái tóc vốn dĩ đã được chải kỹ càng trong nháy mắt lại rối bù lên. Cô ngay lập tức véo vào tay Lưu Tiệp, dùng lực rõ ràng.

“Đợi chút, cậu lại biến tôi thành cái cớ của mình rồi phải không?”

Cô đoán ra rồi, con người này lại mang cô ra phía trước làm tường chắn của mình. Mỗi lần có cô gái nào trực tiếp bày tỏ, Lưu Tiệp đều có phản ứng giống nhau, còn dùng những lý do rất lưu manh, nếu không phải là “Tôi không thích phụ nữ.” thì cũng là “Người bạn này của tôi không thích cô.”

“Dù gì cậu cũng là đối tượng phù hợp nhất rồi.”

“Cậu đứng lại cho tôi, đồ Tiệp béo!”

Lưu Tiệp không có ý gì là muốn che giấu, một lời thong thả nói ra, sau đó đi thẳng đến chỗ để nước. Chân dài trên người Lưu Tiệp giống như là có lắp thêm bánh xe, tốc độ đi cũng thật nhanh.

.

Bọn họ luyện tập xong thì cũng là gần tối. Bên ngoài phòng tập là một con phố sầm uất, biển hiệu đèn đường sáng rực, đủ màu.

Đằng Lan một thân vác theo hai túi đồ to tướng trên người, một túi trong số đó là của Lưu Tiệp, con người này lại bắt đầu bịa ra cái gì đau nhức vai vì phải đỡ bạn nhảy là cô. Đằng Lan muốn bịt cái miệng của Lưu Tiệp lại chỉ còn cách này.

“Lưu Tiệp!”

Hai người vừa ra ngoài thì đã nghe thấy một tiếng gọi lớn từ phía đối diện. Là một cô gái trông rất cá tính, trên người là quần áo kiểu gothic, có dáng dấp trưởng thành nhưng gương mặt vẫn là đường nét trẻ con.

Lưu Tiệp nhìn thấy Trương Tịnh Á ở đó liền mỉm cười đi đến, xoa đầu cô không có chút kiêng nể nào.

“Có chuyện gì vậy?”

“Cục cưng, cái cơ mặt này của anh lúc nào cũng thích co dúm lại thành một khối thế hả?”

Trương Tịnh Á vừa nói vừa véo má của Lưu Tiệp. Gương mặt Lưu Tiệp thuộc kiểu gầy gầy góc cạnh, mỡ trên má rất hạn chế, vậy nên bàn tay của Trương Tịnh Á khi vừa chạm đến đây liền muốn chuyển hướng đến chỗ xương quai hàm vuông vắn.

Lưu Tiệp không bài xích hành động của bàn tay trên mặt mình, hơn nữa còn mỉm cười, dáng vẻ nuông chiều.

“Được rồi, được rồi, là chuyện gì thế?”

“Chị Văn bảo em đưa cho anh.”

“Cảm ơn.”

Lưu Tiệp nhận lấy áo khoác từ trên tay Trương Tịnh Á, theo phản xạ tự nhiên phát ra mấy tiếng cảm ơn rồi lại im lặng, nhớ đến Đằng Lan vừa bước ra cùng mình liền muốn rời đi.

Góc áo của Lưu Tiệp bỗng dưng bị người khác nắm lấy, Trương Tịnh Á tự nhiên ôm tay anh, còn cọ cọ gương mặt bầu bĩnh của mình, giương hai mắt tròn xoe nhìn Lưu Tiệp.

“Đừng có nói lời suông như thế, người ta muốn hành động cơ.”

“Muộn rồi, về nhanh đi. Anh tìm em sau.”

.

“Cô gái đó là ai vậy?”. Cơ Nguyệt Sa không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Đằng Lan, đột ngột lên tiếng.

“Tôi không biết.”

Đằng Lan chưa từng nhìn thấy cô gái đó, cũng chưa từng thấy anh đối xử với đối tượng khác giới dịu dàng như vậy bao giờ. Cô lặng lẽ đứng ở một bên đường quan sát hai người, có cảm giác rất lạc lõng.

Vào khoảnh khắc Trương Tịnh Á ôm lấy tay anh, ánh nhìn thân mật giữa hai người toàn bộ thu trọn vào trong mắt Đằng Lan. Cô có rất nhiều tò mò. Cô gái đó là ai? Mối quan hệ giữa hai người là gì? Lưu Tiệp và cô gái đó quen nhau thế nào? Cô ấy vì sao lại đến tìm Lưu Tiệp? Vừa rồi bọn họ là nói những gì?

Nếu là trước đây, Đằng Lan sẽ tìm mọi cách giải đáp tò mò của mình, nhưng mà hiện tại trước mặt cô lại là Lưu Tiệp. Đằng Lan chỉ có thể chôn chân tại chỗ, bởi nếu Lưu Tiệp phát hiện cô có những thắc mắc này, khả năng cô sẽ biến thành kẻ quá phận.

“Hai người bọn họ có vẻ thân đấy, tớ là lần đầu tiên nhìn thấy người khác có thể tùy tiện sờ vào người cậu ấy như thế.”. Cơ Nguyệt Sa khoanh tay quan sát một nam một nữ ở bên đường một lúc rồi chầm chậm nói ra nhận xét của mình, ánh mắt lúc này đổi lại, chính là dừng trên gương mặt của Đằng Lan.

Đáy mắt Đằng Lan không động, sắc mặt cũng không có chuyển biến nào, không biết là do ngoài trời hiện tại đang se se lạnh hay là do khả năng diễn xuất của cô đã tiến bộ hơn một chút rồi.

Cơ Nguyệt Sa không nhìn ra được tâm tư của Đằng Lan từ gương mặt bèn muốn đổi một biện pháp khác. Cô ta cười nhẹ, chủ động khoác tay Đằng Lan, giọng điệu rất hứng khởi.

“Nếu Lưu Tiệp thật sự quen cô gái kia thì tốt cho cậu rồi, sẽ không phải làm người đưa thư cho mấy cô gái muốn tiếp cận cậu ấy nữa. Người thích Lưu Tiệp nhiều như vậy, tôi nhìn cũng thấy cậu bận chết đi được. Xem ra làm thanh mai trúc mã với cậu ấy cũng chẳng phải chuyện hay ho gì, đều chỉ có thể đứng nhìn.”

“Ừm … cũng muộn rồi, tôi đi trước đây.”

Lời của Cơ Nguyệt Sa cũng không phải không hợp lý, “chỉ có thể đứng nhìn”. Đằng Lan cho rằng nếu bọn họ chưa từng quen biết, hay ít nhất chẳng phải là loại quan hệ thanh mai trúc mã này thì có lẽ đã đơn giản hơn nhiều.

Người khác thích Lưu Tiệp liền có thể trực tiếp bày tỏ, còn cô lại chỉ có thể đứng nhìn anh được người khác tỏ tình. Cô cũng thích cùng một chàng trai giống như bọn họ, nhưng mỗi lần định nói ra thứ cảm xúc này của mình thì lại phải nghĩ đến trạng thái hiện tại của bản thân và Lưu Tiệp, lại cảm thấy có chút mông lung.

Một câu yêu thích của cô sẽ là xác nhận cho một thân phận mới, hay là mồi lửa đốt đi toàn bộ kỷ niệm giữa hai người?