Chương 1: Viết thư tình cho giáo thảo

"Thần kỳ quá, chỗ này y như hồi tôi còn học cao trung ấy."

Những lời nói này thật kỳ quái.

Các học sinh xuong quanh vội vàng chạy đến nhà ăn lấy cơm nhịn không được nhìn qua thiếu nữ đang nói chuyện một mình, chỉ liếc mắt nhìn cô một cái liền không dời ra được.

Thiếu nữ có đôi mắt sáng ngời, môi hồng răng trắng, mái tóc dài đen nhánh được sợi dây chun màu đỏ cột lại thành đuôi ngựa tràn ngập hơi thở hoạt bát của thời thanh xuân.

Cô mặc một chiếc áo sơmi ngắn tay màu xanh nhạt, loáng thoáng thấy được bộ ngực no đủ cùng với váy ca rô xanh - đen dài qua đầu gối nhưng không che khuất được đôi chân dài trắng nõn. Rõ ràng cô đang mặc trên người đồng phục của toàn trường cao trung nhưng phần lớn học sinh mặc vào đều chìm nghỉm trong biển người, tới lượt cô lại đẹp như một bức tranh chân dung vậy.

Giống như một đóa hoa hướng dương nở rộ dưới ánh mặt trời, chỉ cần nhìn đến thôi cũng khiến tâm trạng người ta tốt lên.

Nhưng mới nãy nghe cô nói gì mà y như hồi còn học cao trung à? Thế nữ sinh siêu xinh đẹp trước mặt này không phải là học sinh của trường mình sao?

Chú ý tới ánh mắt kỳ quái của bạn học, hệ thống liền nhắc nhở: "Phu nhân à, hành vi của cô không được thoát ra khỏi thiết lập của thế giới này đâu, nếu không thì Hoắc tiên sinh sẽ nghi ngờ rồi trị liệu của chúng ta cũng không có hiệu quả mất."

"Ừ, lần sau tôi sẽ chú ý, chỉ là tôi không nghĩ tới thế giới trị liệu đầu tiên lại là khi cao trung nha."

Việt Sở Sở nhìn bạn học mỉm cười, rất tự nhiên xếp vào hàng ngũ lấy cơm.

Không sai, cô đã là vợ người ta rồi.

Tính ra thì Việt Sở Sở gả cho Hoắc Tu Nhiên cũng đã được hai năm, cô từ một thiếu nữ đáng yêu trở thành một người phụ nữ quyến rũ động lòng người.

Trong thời gian hai năm ở bên Hoắc Tu Nhiên, cô thật sự rất hạnh phúc, cô chưa từng nghĩ mình sẽ may mắn gặp được đối tượng kết hôn vừa có điều kiện phù hợp lại hoàn mỹ đến như vậy.

Anh giống như một chàng bạch mã hoàng tử mà cô hằng mong ước.

Chỉ là ba ngày trước Hoắc tiên sinh bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, Việt Sở Sở lo lắng chạy tới bệnh viện. Bác sĩ nói Hoắc tiên sinh mắc bệnh tâm lý rất nghiêm trọng, bắt buộc phải sử dụng đến phương pháp trị liệu đi xuyên qua các thế giới tâm lý để đưa anh trở về. Mặc dù cô biết tiến vào thế giới tâm lý trong trường hợp xấu nhất có thể dẫn tới tử vong nhưng cô không hối hận, vì anh Hoắc của cô, Việt Sở Sở không hề do dự lựa chọn tiến vào.

Hừm.

Chỉ là cô không hiểu lắm, chồng cô hoàn hảo đến như thế thì sẽ vướng vào khúc mắc gì nhỉ?

Nhưng chắc là... cũng dễ hóa giải đúng không?

Việt Sở Sở ở nhà ăn lấy được phần cơm liền đến bàn ngồi xuống.

“Nghe đâu lát nữa giáo thảo xuống sân chơi bóng rổ đó mấy má, ăn lẹ lẹ đi thôi mất chỗ giờ!”

“Oa, giáo thảo đẹp trai quá đi! Không được rồi, hôm nay tao phải tỏ tình với anh ấy mới được.”

“Vừa học giỏi vừa đẹp trai, đúng là tuyệt phẩm!”

Hửm?

Việt Sở Sở vểnh tai lên nghe bắt được mấy từ mấu chốt.

Cô nhớ là Hoắc tiên sinh nhà cô từng nói, anh ấy từ nhỏ cho đến lớn đều đoạt vị trí giáo thảo, chỉ cần anh chơi bóng thôi là có một đám chạy tới cổ vũ hô hào.

Cô cũng từng đi thăm nhà cũ của anh, đúng là có trưng đủ loại huy chương với giấy chứng nhận gì đó. Hoắc tiên sinh của cô đúng thật rất ưu tú, từ bơi lội đến cưỡi ngựa, nghiên cứu khoa học, cái gì anh cũng có huy chương.

Sâu trong trí nhớ của cô còn có một sự kiện, có lần cô làm nũng đòi anh biểu diễn một chút cho cô coi, dù lúc đó anh có bận chút việc nhưng qua hôm sau anh liền biểu diễn ma thuật bù lại.

Tốt quá rồi, giáo thảo kia có tới tám phần là chồng yêu của cô đó.

Hừ, nghĩ lại anh ấy có nhiều em gái muốn tỏ tình như vậy thì cần gì trị liệu của cô nữa chứ.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cũng không thể bỏ anh được, Việt Sở Sở quyết định cho anh chút mặt mũi, cô tới siêu thị mua chai nước tăng lực cùng với một cái thiệp thật hường phấn.

Lúc đặt bút xuống viết Việt Sở Sở lại thấy buồn cười.

Gì mà học trưởng à em thích anh, em muốn ngày nào cũng được nhìn ngắm anh chơi bóng rổ, anh có thể cho chúng ta một cơ hội được không.

Đều là vợ chồng già hết cả rồi còn muốn cô viết mấy lời ngây thơ như này à?

Thế giới tâm lý sao, cô cũng tò mò chồng mình hồi còn là học sinh cao trung nhìn ra sao lắm đó.

Hơn nữa bác sĩ cũng nói nguyên nhân phát bệnh của Hoắc tiên sinh nằm ở chỗ cô, thế thì trong thế giới tâm lý này cô càng phải yêu anh nhiều hơn một chút.

Cuối cùng Việt Sở Sở viết thư tỏ tình như thế này:

Nhìn người ca ca đổ đầy mồ hôi làm em muốn sờ sờ cơ bụng của ca ca lắm. Bình thường ca ca có tự an ủi không? Nơi đó của anh khi cương lên nhất định sẽ lớn lắm, thật muốn cùng anh làm chuyện xấu ~ hoa huyệt đã ướt đẫm rồi!!!

Hệ thống nhìn cô gái không biết xấu hổ, nói: “Lộ liễu như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ?”

“Sao có chuyện gì được, sẽ không sao đâu.”

Việt Sở Sở tràn đầy tự tin.

Anh là người cô yêu.

Anh nhớ cô, cô cũng nhớ anh nhiều lắm, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.