Chương 2: Bị giáo bá bức gian

Việt Sở Sở chạy tới sân thể dục, thi đấu còn chưa bắt đầu mà người tới đã đông nghịt, vô cùng náo nhiệt.

Nam sinh xung quanh thấy cô tới đôi mắt liền sáng lên: "Này không phải là giáo hoa sao, cô ấy cũng tới xem ban ba đấu với ban bốn à..."

"Cô ấy xinh đẹp quá đi, ảnh chụp trên Tieba quả nhiên không phải ảnh photoshop!" - Nữ sinh đeo kính bên cạnh kêu lên.

"Giáo hoa cho mình xin chữ ký với!!"

...

Việt Sở Sở vất vả lắm mới thoát ra được đám người, cô lau mồ hôi.

Mấy bạn học này cũng nhiệt tình quá đi!

"Tôi không biết khi mình học cao trung lại được hoan nghênh như vậy đâu, cứ như minh tinh vậy."

Nếu Việt Sở Sở còn ở cao trung thì cô sẽ có chút vui vẻ nho nhỏ đó, chỉ là hiện tại cô đã qua độ tuổi đó rồi, nên cảm thấy có chút khoa trương cùng giả dối——

Khi cô học cao trung đúng thật là giáo hoa nhưng mà ở trường cao trung Thiên Triều ai ai cũng đều chăm chỉ học tập, lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy mà theo đuổi hoa si. Mấy cái thứ trong phim đó toàn là không có thực tế gì cả. Học tập mới là việc quan trọng nhất của cuộc đời, nếu như gặp ai xinh đẹp thì mọi người cũng chỉ khen ngợi vài câu, nào có làm những hành động cuồng nhiệt như vậy chứ?

"Bởi vì đây là thế giới âm lý cua Hoắc tiên sinh, anh ta cảm thấy khi cô học cao trung nên được hoan nghênh như vậy, trong lòng anh cô như ngôi sao vậy, cô là điểm sáng duy nhất trong thế giới tâm lý của anh ta."

Hệ thống kiên nhẫn giải thích, chuyên tâm trợ giúp cho việc chữa bệnh. Nó có trách nhiệm giải quyết hết tất cả nghi vấn của Hoắc phu nhân.

"Thì ra là thế à." - Khóe môi Việt Sở Sở nhịn không được cong lên.

"Thì ra anh ấy thích mình như vậy à..."

Càng ngày càng mong chờ được gặp mặt anh ấy đấy.

Chồng cô thời giáo thảo là thiếu niên mặc sơ mi trắng, dịu dàng ưu nhã, là vương tử của vườn trường.

Đây đâu giống như đi trị liệu đâu mà phải là cosplay đi hưởng tuần trăng mật chứ ~

"Giáo thảo tới! Giáo thảo tới! A a đẹp trai quá đi!! Ngầu quá!"

"Nếu ban sáu thắng ban ba chắc đội cổ động viên này sẽ nhào vào đánh hội đồng họ mất."

Có một bạn học theo thiết lập là bạn thân của cô, đôi mắt cô nàng sáng lấp lánh nhìn về phía Việt Sở Sở: "Không phải Sở Sở muốn tỏ tình với giáo thảo à? Mau đi đi!"

"Giáo hoa tỏ tình với giáo thảo kìa! Chúng ta phải chúc phúc cho bọn họ mới được!"

Toàn thế giới như đều trở thành thần trợ công cho bọn họ, Việt Sở Sở bị đẩy tới trước mặt giáo thảo.

"Sở Sở, cậu cũng thích mình sao? Thật là tốt quá."

Nam sinh tuấn tú tươi cười vui vẻ.

Việt Sở Sở: "..."

Giáo thảo rất tuấn tú, nhìn có phần giống với cậu lớp trưởng hồi cao trung của cô lắm.

Đúng là cười lên trông rất dịu dàng, như một nam thần mang theo ánh nắng mặt trời vậy.

Chỉ tiếc là không phải chồng của cô.

Ủa???

Việt Sở Sở hoảng hốt: "Sao lại thế này?"

Chồng cô đâu rồi? Đây đâu phải chồng cô đâu?

"Sở Sở, cái này là cho mình hả?"

Giáo thảo nhìn thấy trong tay cô cầm một tấm thiệp tình yêu, hắn tưởng là tặng cho mình nên hắn tươi cười đưa tay ra nhận lấy.

"Viết cái gì vậy?"

"Viết... ách, không được! Không phải cho cậu!"

Thiếu nữ đỏ mặt. Đồ xấu hổ như này sao để người ngoài đọc được chứ a a a a!

Cô giật lại tấm thiệp, thuận tay ném chai nước vào trong lòng ngực hắn.

"Đây mới là của cậu, cầm lấy đi."

Nói xong cô liền xoay người bỏ đi.

"Ấy, từ từ. Sở Sở, đợi chút ——”

Giáo thảo không phải là Hoắc Tu Nhiên. Trong trường học lớn như này, rốt cuộc thì Hoắc Tu Nhiên đang ở đâu chứ?

Việt Sở Sở vừa đi vừa suy nghĩ. Đã đến giờ nghỉ trưa, cô cũng không muốn trở về ký túc xá mà lần theo trí nhớ tìm đến phòng học. Cô định tìm manh mối từ trong danh sách học sinh của ban, đáng tiếc là trong lớp không có người nào tên Hoắc Tu Nhiên cả.

Buồn rầu, cô uống nước ừng ực. Lát sau Việt Sở Sở đứng dậy đi WC.

Tới khu lớp 11, trong ấn tượng của Việt Sở Sở là sẽ có hình ảnh mấy bạn học sinh hy sinh giấc ngủ trưa để đến khu này làm bài tập nhưng đi ngang qua hành lang, đến một bóng người còn không thấy, giống như trên tầng này chỉ có một mình cô vậy.

"Chi tiết nhỏ này không được hoàn thiện nha." - Việt Sở Sở cảm thán.

Lúc này đây cô không hề nghĩ tới chuyện này là do có người cố ý tạo ra.

WC vô cùng sạch sẽ. Hồi đó lúc cô học cao trung thì ba cô chưa phá sản nên cô cũng được học ở chỗ rất tốt.

Đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Việt Sở Sở mới vừa mở phòng WC ra thì một bàn tay với khớp xương rõ ràng che miệng cô lại rồi túm cô vào. Rầm một tiếng, cửa bị hung hăng đá lên. Ở trong gian phòng vệ sinh tối tăm, Việt Sở Sở cảm nhận được hô hấp dồn dập của thiếu niên, còn có cả tiếng tim đập thịch thịch như nổi trống.

"Ưm ưm —— Cậu là ai? Ô, buông tôi ra! A... Không được! Sắc lang! Lưu manh! Biếи ŧɦái! Cậu đang sờ chỗ nào đó..."

Trong bóng đêm, cảm quan trên cơ thể trở nên vô cùng mẫn cảm. Tay của nam sinh xa lạ kia sờ ra đằng sau lưng áo ngực của cô, một tay mò mò nửa ngày chưa cởi ra được. Hắn không có chút nhẫn nại nào. Tuổi trẻ khí thịnh, hắn phun ra hơi thở nóng rực, còn duỗi tay ra xoa nắn loạn xạ bộ ngực phình phình ra của cô.

Một cái tay khác thì linh hoạt như con rắn, mới đó mà đã biến mất vào trong chiếc váy dài của cô, cách quần áo vuốt ve cánh hoa bí ẩn. Hắn xoa bóp cánh môi âʍ ɦộ non mềm, xúc cảm mềm đến không thể tưởng tược được làm cho hắn yêu thích không muốn buông tay.

Việt Sở Sở tức tới sắp khóc. Cô bị đè ở trên cửa, toàn thân bị tên biếи ŧɦái này sờ loạn, ở phía sau còn có dươиɠ ѵậŧ vừa to vừa cứng của tên vô lại này ngay trên mông như tùy thời có thể xâm phạm.

"Khóc cái gì? Hoa huyệt ướt đẫm thế này rồi không phải là chờ đàn ông tới thao sao? Hửm?"

Giọng thiếu niên tràn ngập lệ khí, nghe như hận không thể chơi chết cô vậy.

"Hay là em muốn cái tên giáo thảo đó tới làm em? Của hắn có to hơn ông đây không?"

Nghe được giọng nói, Việt Sở Sở khϊếp sợ quay đầu lại nhìn.

Ngũ quan của thiếu niên ẩn trong bóng tối. Hàng mi cong rũ xuống, mũi cao cao, diện mạo hắn hung ác như dã khuyển chầu chực cắn người. Ánh sáng lập lòe chiếu lên khuôn mặt hắn, hàng mi dài phe phẩy tạo bóng dưới mí mắt.

Lúc này đôi mắt đen nhánh kia xen lẫn du͙© vọиɠ cùng lệ khí. Môi mỏng lộ ra cặp răng nanh sắc bén, đã lâu mơ ước được ăn ngấu nghiến bánh kem nhỏ.

Ách.

Tìm tới tìm lui rốt cuộc thì chồng cô lại trốn trong WC đánh lén cô thế này đây.

Thật là cạn lời.

Nhưng...

Đây thật sự là Hoắc Tu Nhiên hả?

Trên người nam sinh này có mùi thuốc lá nồng đậm. Hoắc Tu Nhiên chưa bao giờ hút thuốc mà, mặt mày bây giờ cũng không còn nửa điểm diu dàng, còn làm ra hành vi ác liệt như nằm vùng ở WC nữ thế này nữa...

Đây có phải là người chồng hoàn mỹ của cô không thế?

"Hay chúng ta bình tĩnh nói chuyện trước đi."

"Ai mẹ nó muốn bình tĩnh? ông đây muốn làm em."

Hoắc Tu Nhiên rốt cuộc cũng tìm được biện pháp cởϊ áσ ngực. Hắn lần theo đai an toàn mở áo ngực màu hồng nhạt mang theo mùi thơm cơ thể của thiếu nữ. Việt Sở Sở kinh hô một tiếng. Bầu vυ" trọn trịa no đủ được giải thoát, phần thịt trắng bóng bật ra. Nam sinh này đã thèm hai bé thỏ con đáng yêu này từ lâu rồi, nhưng hắn cũng không cởi hết đồng phục của thiếu nữ ra mà kéo vạt áo lên đến ngực, vừa vặn để lộ ra đầṳ ѵú hồng hồng mềm mại, vừa đáng yêu ngây thơ vừa quyến rũ.

"Eo nhỏ như này sao chỗ này lại nhiều thịt như vậy?"

Đôi tay hắn chụp lấy thịt mềm xoa xoa. Bộ ngực như con thỏ nhỏ, đầṳ ѵú hơi hơi phồng lên, quầng vυ" đỏ bừng như hai quả anh đào đỏ mọng. Hắn dùng đầu ngón tay mình ma sát qua lại, vừa sờ vừa niết vừa kẹp nên núʍ ѵú thiếu nữ rất nhanh đã nhô nhô lên. Nhìn ngắm cảnh đẹp ý vui, hắn liền đè người cô ngậm lấy đầṳ ѵú hồng hào, vừa mυ"ŧ vừa liếʍ làm Việt Sở Sở nức nở.

"Không cần... Anh không phải Hoắc Tu Nhiên... Hoắc Tu Nhiên không có hư như vậy... Anh buông tôi ra, buông ra... Huhu..."

Nghe thiếu nữ run rẩy khóc lóc, Hoắc Tu Nhiên từ hai vυ" ngẩng đầu lên. Đầṳ ѵú đã ướt đẫm nước miếng. Khóe môi hắn cong lên tà tứ phóng đãng, vừa nhìn là biết kẻ thường hay bắt nạt người khác.

"Có phải em hiểu lầm gì không? Tôi không chỉ hư mà còn có thể tệ hơn nữa đấy."

Hắn ngồi xổm xuống chui đầu vào dưới váy của giáo hoa. Dưới lớp quần áo ẩn hiện đầu của hắn, nếu có ai nhìn vào thì thấy một tên không kiêng nể gì chui vào váy của con gái người ta.

"Còn mặc qυầи ɭóŧ ren nữa à? Sao dưới này ướt nhẹp rồi? Nhiều nước thật. Em là bị tôi sờ ướt hay là liếʍ vυ" ướt?"

Hoắc Tu Nhiên từ dưới váy ngẩng đầu lên, một bên hỏi một bên cách một lớp qυầи ɭóŧ màu trắng liếʍ láp vào nơi riêng tư u bí. Qυầи ɭóŧ bị liếʍ tới ướt nóng, ở bên ngoài quần ướt một mảng, cũng không biết là do ái dịch tràn ra hay là nước miếng của hắn nữa.