Chương 1

Trong căn phòng hoa lệ, cổ điển, nhóm người hầu luống cuống quét bánh ga-tô trên thảm. Cậu cả Tống Diệu của họ ngồi trên sofa bằng da thật, bắt chéo hai chân, bộ com-lê đặt may riêng vừa vặn cơ thể. Trán anh nổi gân xanh, hàng mày nhíu chặt, giữa hai ngón tay thon dài như mai kẹp điếu thuốc cháy, khói phả lượn lờ từ miệng cũng không thể che được sự tức giận của anh.

Nhóm người hầu chỉ muốn nhanh chóng dọn sạch tàn cục, họ nơm nớp sợ trong cơn phẫn nộ cậu cả sẽ xốc bàn lên, đuổi họ ra ngoài. Hôm nay là sinh nhật tuổi 20 của cậu út Nhậm Tây Minh, nhưng lúc nãy Nhậm Tây Minh đã ném bánh ga-tô vào thùng rác ngay trước mặt mọi người, đóng sầm cửa bỏ đi. Hắn thật không hiểu chuyện, cậu cả bận trăm công ngàn việc còn đặc biệt dành thời gian tổ chức sinh nhật cho hắn, hắn không những không cảm ơn còn phát cáu phát gắt. Người hầu dọn dẹp xong lật đật rút lui, lo sợ đùa với lửa sẽ chết cháy.

Chẳng lâu sau trong phòng lớn chỉ còn lại mỗi một mình Tống Diệu.

Lời chất vấn của Nhậm Tây Minh còn lảng vảng trong đầu, hắn hỏi: Tối nay anh lại tính đi gặp người phụ nữ đó à?

Tống Diệu nghĩ hôm nay là sinh nhật đối phương nên hiếm khi dịu tính: Minh Minh, đã bảo phải gọi là ‘chị Quân Quân’, anh chỉ đón chị ấy tan tầm thôi, không bỏ lỡ sinh nhật em. Chị ấy sống gần đây, cũng muốn ăn sinh nhật với em, hay cứ gọi chị ấy cùng ——

Nhậm Tây Minh ném bánh ga-tô.

*

Tống Diệu, 26 tuổi, còn trẻ mà đã thành công trong sự nghiệp, trở thành người xuất sắc của đế quốc thương nghiệp. Từ nhỏ đến lớn cuộc đời anh như được hack, dù làm bất kỳ việc gì cũng dễ dàng, thuận lợi suôn sẻ, chỉ trừ một việc, anh có một phiền toái không thể cắt đuôi —— Đứa em trai vô dụng không có máu mủ huyết thống, Nhậm Tây Minh.

Nhậm Tây Minh, nhỏ hơn Tống Diệu 6 tuổi, là đứa trẻ mà người cha Tống Thịnh dắt về lúc Tống Diệu 11 tuổi, Tống Thịnh nói với Tống Diệu: “Tống gia chúng ta có thể có ngày hôm nay là nhờ mẹ của em nó. Con phải đối xử với em nó như em trai ruột của con.” Mẹ của Nhậm Tây Minh là ân nhân kiêm ánh trăng sáng của Tống Thịnh, có thể nói không có bà sẽ không có Tống Thịnh ngày hôm nay. Sau khi bà bị bệnh nan y rồi qua đời, Tống Thịnh chủ động nhận nuôi nấng đứa con trai. Có một dạo Tống Tịnh nghĩ Nhậm Tây Minh là cốt nhục của mình, đối đãi với cậu bé còn tốt hơn với Tống Diệu.

Khi mới đến Tống gia, rõ ràng Nhậm Tây Minh đã 5 tuổi mà vẫn không nói chuyện lưu loát, ngày nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, bộ dạng ốm yếu thảm thương. Lúc nhỏ Nhậm Tây Minh mắc chứng tự kỷ, có hành động cứng nhắc rập khuôn, không thể học tập cũng không thể giao tiếp với người khác, thường xuyên ầm ĩ gào khóc quá khích. Tống Thịnh từng rất cưng chiều cậu bé, ngày nào cũng bầu bạn, tìm bác sĩ tốt nhất, gia sư tốt nhất cho cậu, Tống Diệu chán ghét dáng vẻ vui vẻ của họ, cho rằng kẻ xâm nhập này cướp mất cha của mình.

Nhưng sự yêu thương của Tống Thịnh có hạn, khi Nhậm Tây Minh 8 tuổi, một tờ giám định DNA đã cho Tống Thịnh biết đứa bé không có tí ti máu mủ nào với ông, thế là ông quăng nó cho vợ. Vợ ông dẫn Nhậm Tây Minh đến biệt thự ven biển nghỉ hè, vì là du lịch giải sầu nên bà quăng con cho bảo mẫu, bảo mẫu phiền hà hắn khóc lóc nhốt hắn vào trong nhà bếp, đinh ninh nhà bếp chỗ nào cũng có đồ ăn, hắn có thể tự ăn nên bà yên tâm cả gan đi nhảy ở quảng trường. Kết quả Nhậm Tây Minh chẳng hề động vào đồ ăn, thậm chí còn bật lửa, ngọn lửa bén lên rèm cửa, nếu không phải Tống Diệu phát hiện thì Nhậm Tây Minh thiệt mạng lâu rồi.

Về sau cuộc hôn nhân của cha mẹ Tống Diệu chỉ còn trên danh nghĩa, hai người không rảnh bận tâm con cái. Nhậm Tây Minh trở thành gánh nặng của Tống Diệu. Buổi sáng hắn nằng nặc Tống Diệu phải đút sữa cho hắn, nằng nặc Tống Diệu phải xem bức họa hắn vẽ, chỉ ăn những thứ Tống Diệu cho, mỗi ngày phải đón Tống Diệu tan học, 7 giờ tối nhất định phải ngồi kế bên Tống Diệu xem hoạt hình, 10 giờ đêm Tống Diệu phải kể chuyện cho hắn nghe. Một khi Tống Diệu lỡ hẹn, Nhậm Tây Minh có thể nói cách quãng, ngắc ngứ “Em ghét, anh hai” 100 lần, có thể vừa đánh vừa quấy vừa cắn khóc đến tận tối mò tối mịt. Dù Tống Diệu mắng hắn, né tránh hắn cỡ nào, hắn cũng sẽ dính lấy Tống Diệu như kẹo mạch nha, ngày nào cũng gọi anh ơi anh ơi.

Mặc dù Tống Diệu ghét Nhậm Tây Minh, ghét hắn ốm yếu, bẩn thỉu, đáng thương, ngoan cố nhưng anh cũng thương cảm hắn. Cha mẹ ruột của Nhậm Tây Minh đều đã qua đời, hắn còn mắc bệnh tự kỷ, trừ anh ra không còn người thân cận nào khác. Đứa trẻ vô dụng như thế, nếu không có anh chắc chắn không thể sống được. Anh từ bỏ suy nghĩ xua đuổi Nhậm Tây Minh, dốc hết lòng đối xử tốt với hắn.

Có lẽ mời bác sĩ tư nhân và gia sư có tác dụng, chứng tự kỷ của Nhậm Tây Minh dần dần chuyển biến tốt hơn. Đến khi hắn 12 tuổi, không những có thể nói chuyện bình thường, bắt kịp và vượt tiêu chuẩn học trên trường, mà còn thể hiện thiên phú đỉnh cao ở từng ngành học, chẳng hạn như nghệ thuật và lập trình, có người gọi hắn là thiên tài. Tống Diệu tưởng đâu cuối cùng mình cũng được nhẹ nhõm.

Nào ngờ sự cố chấp Nhậm Tây Minh dành cho anh ngày một nghiệm trọng hơn, hắn như biến thành vong hồn quấn riết lấy Tống Diệu không tha. Hắn luôn nhìn chằm chằm Tống Diệu bằng đôi mắt to —— Tròng đen rất nhạt, dưới ánh đèn chúng có sắc vàng sậm, hoặc quá trống rỗng hoặc quá nhiệt tình, quái gở khiến Tống Diệu không thoải mái.

Lần khủng khϊếp nhất là vào năm Tống Diệu 19 tuổi, buổi tối ngày đầu tiên quen bạn gái.

Đó là một tối đêm đông, Tống Diệu hào hứng sửa soạn, đang chuẩn bị ra ngoài hẹn hò với bạn gái thì nhìn thấy Nhậm Tây Minh quấn chăn đứng ở lầu hai, vịn lan can hét to: “Anh ơi, anh vẫn chưa kể chuyện trước khi ngủ cho em!”

Tống Diệu luôn kể chuyện cho hắn nghe vào 10 giờ đêm, kiên trì suốt bao nhiêu năm.

Tống Diệu: “Minh Minh, em đã lên cấp hai rồi đừng như con nít vậy chứ, tự đọc đi.”

Giọng Nhậm Tây Minh phát run: “Anh muốn đi gặp cô gái kia sao?”

Tống Diệu cau mày: “Đừng vô lễ, anh đi hẹn hò với chị, em gặp rồi mà. Chị ấy còn mua trà sữa cho em.”

“Em không uống! Không cho anh đi!” Hắn đổi giọng nói nghe rất quái dị

“Trẻ con bớt lo chuyện người lớn.”

Tống Diệu nói xong muốn bỏ đi, anh sắp bị muộn giờ.

Nhưng lại nghe thấy em trai run run nức nở: “Nếu… Nếu anh đi… em… em… em sẽ nhảy xuống ngay tại đây!”

Mỗi lúc nôn nóng hắn sẽ lại ngắc ngứ lắp bắp, nói năng không rõ.

Khoảnh khắc đó Tống Diệu nổi cơn tày đình. Nhậm Tây Minh như l*иg giam vô hình nhốt anh lại. Nhưng Nhậm Tây Minh không phải là trách nhiệm của anh! Mẹ cậu ta có ân với Tống gia thì sao? Cậu ta bị tự kỷ thì thế nào? Dựa vào đâu đòi trói buộc anh!!

Vì thế anh bước tiếp ra ngoài cửa chẳng hề ngoảnh đầu.

Và rồi anh nghe thấy một tiếng “bịch”.

Âm thanh chấn động truyền từ lòng bàn chân lên đến da đầu.

Anh quay đầu, Nhậm Tây Minh đâu còn ở trên lầu hai, hắn nằm sấp dưới mặt đất hệt như con rối bị bẻ gãy. Trán ứa máu.

Ngày ấy anh không đi hẹn hò, anh bế Nhậm Tây Minh lên chạy điên cuồng đến bệnh viện.

Nhậm Tây Minh, từ sau chuyện đó, trán, khuỷu tay và lưng đều bị thương, để lại sẹo vĩnh viễn.

Lúc tỉnh lại hắn không thèm ngó ngàng mình bị thương ở đâu.

Câu đầu tiên hắn hỏi Tống Diệu là: Anh vẫn đi gặp cô ta chứ?

Tất nhiên Tống Diệu không thể đi gặp cô ấy, vì anh lỡ hẹn mà cô gái ầm ĩ một trận, anh không rảnh bận tâm nên chẳng lâu sau thì chia tay.

Sau này mỗi lần Tống Diệu nhìn thấy vết thương của Nhậm Tây Minh, anh đều rất ấm ức ngột ngạt.

Chúng nào phải thương tích gì? Là ổ khóa.

*

Vì Nhậm Tây Minh, Tống Diệu mời nhà tư vấn tâm lý hàng đầu. Sau nhiều năm can thiệp điều trị, tuy Nhậm Tây Minh vẫn không thể tách khỏi anh nhưng ít nhất không quấn quýt anh như khi còn nhỏ, cơ thể cũng không ốm yếu giống hồi đó. Hắn tiến vào thời kỳ phản nghịch gay go kéo dài. Mười tám tuổi, hắn cao 1m88, nhuộm mái tóc đen thành màu bạc nổi bần bật, dùng hình xăm quái dị che lấp vết sẹo do bị thương trên người, đeo khuyên tai khuyên môi hút thuốc uống rượu, đêm không về, thường phạm lỗi. Hắn mắt điếc tai ngơ trước lời quát mắng của Tống Diệu.

Tống Diệu không thể làm gì ngoài giao sự an toàn của Nhậm Tây Minh cho vệ sĩ, hắn thích chơi thế nào cứ chơi thế ấy. Cả hai cùng sống dưới một mái hiên nhưng ít khi ăn cơm với nhau, không can thiệp chuyện của nhau. Ít nhất Tống Diệu nghĩ như vậy cũng tốt, anh được tự do.

Chính vì thế anh thả lỏng cảnh giác, khi Nhậm Tây Minh sinh nhật 20 tuổi, anh tạm gác công việc nửa ngày lại để ăn sinh nhật hắn, trong vô tình nhắc đến chuyện phải đi đón bạn gái mới tan ca.

Thế rồi xảy ra tình huống ban nãy: Nhậm Tây Minh thường ngày trưng vẻ thờ ơ mặc kệ đời ném bánh ga-tô ngay tại chỗ, đóng sầm cửa bỏ đi.

Do đã tạm gác lại công việc nên Tống Diệu cũng không có ý định đến công ty. Anh ở nhà thảnh thơi xem phim, trả lời vài cái mail, dưới sự dặn dò của anh đầu bếp làm lại chiếc bánh ga-tô hai tầng và thức ăn mới mẻ.

Anh gọi ba cuộc cho Nhậm Tây Minh, đều không bắt máy.

Vệ sĩ thuật lại tường tận cho anh, mặt anh u ám.

Mười giờ tối, anh nghe thấy tiếng xe thể thao gầm rú, cửa bị mở ra, truyền vào tai là tiếng cười đáng yêu quen thuộc của bạn gái.

Anh rảo bước đi đến cửa phòng, bật đèn.

Bạn gái hiện tại của anh, Quân Quân, đang say khướt vòng hai tay ôm cổ Nhậm Tây Minh, cười rất vui vẻ.

Mái tóc màu bạc của Nhậm Tây Minh trông hết sức chói mắt dưới ánh đèn, hắn hơi nhíu mày, khóe môi nhếch lên độ cong khıêυ khí©h: “Chị Quân Quân vừa mới nói chị ấy thích em hơn anh hai đó. Vì anh hai nghiêm túc quá, đến tận giờ còn chưa từng hôn chị ấy.”

Ngày hôm nay đặc biệt xin nghỉ để tổ chức sinh nhật cho hắn. Không nói đến chuyện hắn ném bánh ga-tô, đằng này còn dụ dỗ bạn gái anh?

Trong chớp mắt Tống Diệu cảm thấy nỗi phẫn nộ mình nhẫn nhịn bấy lâu bùng phát.

Anh quăng Nhậm Tây Minh một bạt tai, không hề nhẹ tay, bàn tay nóng rát.

Trên làn da tái nhợt của Nhậm Tây Minh ngay lập tức nổi lên dấu hằn đỏ.

Nước mắt hắn trào ra nhưng Tống Diệu không nghĩ bộ dạng ấy tội nghiệp đáng yêu, chỉ thấy hắn như một tên ác quỷ!

Nhậm Tây Minh thấy anh hờ hững đến tột cùng thì khóc rống lên như đứa trẻ.

Hắn ngồi quỳ xuống sàn, khóc như một bãi bùn nhão.

Tống Diệu chỉ khoanh tay ngạo nghễ nhìn hắn, chẳng đổi sắc mặt.

Anh chỉ muốn để tên ác quỷ này cút ra khỏi thế giới của anh.

Nhậm Tây Minh khóc mệt, ngước khuôn mặt nhếch nhác lên, lẩm bẩm như đang nói mớ: “Anh như một vị Thần, luôn ăn trên ngồi trước, mọi người đều yêu quý anh… Rõ ràng, trong mắt em chỉ có anh… em chỉ có anh… Nhưng anh… chẳng bao giờ nhìn em, căm ghét em, khinh bỉ em… Thật lòng em muốn biết…”

Trong mắt hắn dâng lên ngọn lửa hừng hực: “Nếu kéo anh rớt xuống Thần đàn thì sẽ là quang cảnh thế nào đây?”

Tối ngày hôm đó, Nhậm Tây Minh không ăn bánh ga-tô.

Hắn nhốt mình trong phòng như thường ngày.

Tống Diệu ăn cơm một mình, thời gian bào mòn cơn giận, anh có phần hối hận.

Nhậm Tây Minh mắc chứng tự kỷ mà có thể có được cuộc sống như người bình thường đã là kỳ tích. Sự cố chấp của cậu ta với mình chỉ là chịu ảnh hưởng từ bệnh tật. Giống như lời nhà tư vấn tâm lý từng nói, đó là một loại tình cảm tương tự với phức cảm Oedipus, từ sau khi mình cứu mạng cậu ta, cậu ta xem mình thành người duy nhất có thể tin cậy trên đời.

(*) Phức cảm Oedipus: Hiểu nôm na là nói về sự thu hút của trẻ hướng về cha mẹ có giới tính đối lập với mình, ganh ghét cha mẹ có cùng giới tính.

Khi hắn còn chưa thể nói chuyện lưu loát, hắn đã vẽ rất nhiều bức họa xinh đẹp, bức nào cũng là Tống Diệu. Với hắn, Tống Diệu đẹp nhất.

Hắn không tin tưởng người khác đút mình ăn, chỉ để Tống Diệu đút, dù có đưa hắn thuốc độc thì hắn cũng sẽ nuốt nó không do dự.

Hắn sẽ không cười với bất kỳ ai, mọi nụ cười của hắn chỉ dành cho Tống Diệu.

Mỗi một bài nhạc hắn đàn, mỗi một đồ vật thủ công hắn làm cũng chỉ muốn tặng cho Tống Diệu.

Nguyện vọng của hắn, từ năm lên tám chưa từng thay đổi, hắn nói: Em muốn ở bên anh hai mãi mãi.



Đây rõ ràng là một loại bệnh tật, nhưng thật sự từng làm Tống Diệu xúc động. Có lẽ chính bởi những xúc động ấy, anh mới chủ động gánh vác phần trách nhiệm này.

Để gánh vác trách nhiệm, anh không nên bỏ ngang giữa chừng, đáng lẽ ban đầu anh nên nghĩ ra Nhậm Tây Minh dựa dẫm vào anh như thế, chuyện anh có bạn gái đúng thật sẽ làm hắn thấy bất an, anh nên kiên trì hơn để em trai dần dần thích ứng, để em trai hiểu là anh sẽ không bao giờ vứt bỏ cậu, em trai rồi sẽ hiểu thôi.

Một ngày nào đó đứa trẻ đáng thương này chắc chắn sẽ được chữa trị hoàn toàn, hưởng thụ cuộc sống.

Nghĩ vậy, anh cẩn thận cắt một phần bánh, cắm nến sinh nhật con số “20”.

Anh định gõ cửa phòng Nhậm Tây Minh thì nghe thấy một tiếng hét kinh hãi.

Anh lập tức mở cửa phòng. Rất lâu rồi anh không đi vào phòng của Nhậm Tây Minh.

Trong căn phòng bừa bộn không thể tả không có bóng dáng Nhậm Tây Minh, hắn như biến mất không tăm tích. Bánh ga-tô rớt xuống đất.

Hàng loạt ký tự rác chui ra từ trong máy tính, xoay tròn vần vũ trong cả không gian.

Anh còn chưa định thần lại thì bị hút vào trong đống ký tự rác đó.

Hình như anh bất tỉnh, lúc tỉnh lại bên tai vang lên âm thanh điện tử rõ mồn một:

【Hệ thống: Xin chào ký chủ, chúc mừng anh đã ràng buộc vào hệ thống “Đóng Vai Nhân Vật”. Chỉ cần anh hoàn thành nhiệm vụ được chỉ định, anh và Nhậm Tây Minh sẽ bình an quay về thế giới hiện thực, bệnh tự kỷ của Nhậm Tây Minh sẽ được chữa trị hoàn toàn, thêm vào đó chúng ta còn có thể hoàn thành một nguyện vọng của anh. Nếu nhiệm vụ thất bại, các người đều sẽ chết.】

Âm thanh điện tử nghiêm túc trịnh trọng là thế, nhưng Tống Diệu lại nhìn thấy một con lông vàng mũm mĩm mềm mềm, lỗ tai nhỏ vểnh lên, mũi trắng chân nhỏ xíu xiu, lúc nào cũng trưng điệu bộ cười tủm tỉm, hai “trứng” to tròn rũ xuống. Đó, đó chẳng phải là con vật anh nuôi mấy năm trước sao, Tống Diệu nhìn thấy nó trong chợ chim cây cảnh nên mua về. Con hamster bị em trai cho ăn càng ngày càng phì nhiêu, dần dà không phân rõ nó rốt cuộc là chuột hay heo. Đáng tiếc nó chỉ có tuổi thọ ba năm, năm ngoái đã về hành tinh chuột.

(*) Hành tinh chuột: Joke bên Trung, thật ra bọn chuột là từ hành tinh chuột xâm nhập vào Trái Đất, dùng vẻ ngoài đáng yêu lừa con người hòng chiếm đoạt phô mai ở đây =)))) Tương đương thuyết âm mưu về mồn lèo bên mình.

【Hệ thống hamster nhận ra mình bị phớt lờ, tức tối: Ký chủ, anh đang lắng nghe chứ?】

Tống Diệu cắn nhẹ đầu lưỡi, anh hơi nhăn mày, không phải giấc mộng. Một con hamster lại biến thành hệ thống, còn đang nghiêm túc giới thiệu khen thưởng và trừng phạt của nhiệm vụ. Nhân viên mê đọc tiểu thuyết từng giới thiệu cho anh mấy bộ tiểu thuyết nam tần, lúc nhàm chán anh có đọc qua hai ba chương. Anh xuyên qua thật à?

【Tống Diệu: Có thể từ chối không?】

【Hamster giật mình: Phần thưởng chúng ta tặng không đủ cám dỗ ư?】

【Tống Diệu: Tôi có thể chữa hết bệnh cho Minh Minh, tôi sẽ tự hoàn thành nguyện vọng của mình, không cần trả bất cứ cái giá nào.】

【Hamster nhịp nhịp ngón chân: Đủ ngông cuồng, nhưng anh là khách quý chúng ta mời riêng, từ chối vô hiệu.】

【Tống Diệu: Khách quý? Xem ra thế giới này có chủ nhân, ai?】

【Hamster gãi đầu bằng ngón chân: Chuyện này cần ký chủ tự tìm ra, giai đoạn hiện tại không thể trả lời.】

Tống Diệu không phải một người thích băn khoăn, dù gì cũng không thể từ chối hệ thống, không phải là không thể đồng ý —— Thú thật dạo này anh cảm thấy suôn sẻ quá, hơi tẻ nhạt, vừa hoàn thành một ít nhiệm vụ còn nhân tiện chữa dứt bệnh cho Nhậm Tây Minh, mới mẻ đó chứ. Còn về thất bại? Anh chưa từng thất bại.

【Tống Diệu: Nhiệm vụ gì?】

【Hamster cười mỉm: Anh sẽ được đưa đến ba thế giới, mỗi thế giới sẽ chinh phục Thần minh, kéo vị Thần xuống Thần đàn, nhận được tình yêu của vị đó.】

【Tống Diệu: Làm sao để định nghĩa ‘nhận được tình yêu của vị đó’?】

【Hamster: Trên đầu vị Thần sẽ hiển thị độ thiện cảm, 100% độ thiện cảm chứng tỏ chinh phục thành công.】

Tống Diệu luôn bị em trai phá rối nên anh chưa từng có mối tình nào nghiêm túc, cùng lắm chỉ nắm tay nhà gái. Yêu đương không phải thế mạnh của anh, nhưng anh rất hứng thú.

【Hamster: Nếu ký chủ không có ý kiến nào khác sẽ đưa anh đến thế giới đầu tiên ngay bây giờ. Đây là thế giới tiểu thuyết, vị Thần là siêu sao Thẩm Mộ Hàn, còn anh là fan cuồng u ám khờ khạo của hắn, chúc ký chủ vạn sự như ý.】

U ám? Khờ khạo? Fan cuồng? Chưa cần bàn đến loại từ vựng thế này chẳng ăn nhập gì với Tống Diệu, anh chưa từng theo đuổi thần tượng, đây là lần đầu tiên nghe đến từ vựng “fan cuồng” như này.

Hamster ngáp, giải thích sơ qua một lượt cho anh. Anh không có ý kiến, ngay tức khắc bị đưa đến thế giới đầu tiên.

Trong không gian đen kịt, trong vô số dãy code, Nhậm Tây Minh tham lam nhìn bóng dáng Tống Diệu trên màn hình, hắn nghiêng đầu để lộ nụ cười phấn khích lẫn kỳ quái:

Anh ơi, kể từ bây giờ đến lượt em làm Thần, còn anh sẽ khẩn cần tình yêu của em.

Em mong đợi lắm.

✾✾✾✾✾✾

Lời tác giả:

Nhậm Tây Minh: Nhiệm vụ thật sự của anh là đến gần em, thấu hiểu em và yêu em.

✾✾✾✾✾✾

【Điều quan trọng để tránh mìn】

1. Giữa công thụ tồn tại sự hiểu lầm to lớn, chương 1 và giới thiệu chỉ xuất phát từ góc nhìn của thụ, rất bất công với công. Về sau mới biết chân tướng.

2. Công mắc chứng tự kỷ, cũng bởi hoàn cảnh trưởng thành quá đặc thù dẫn đến hành vi và tư tưởng cực đoan, trong thế giới của hắn chỉ có thụ. Thụ không đồng tình với hành vi của công, trong quá trình cứu rỗi, công sẽ hiểu ra lỗi sai của mình.

3. Đừng cưỡng ép đặt nhân vật giả thiết trong tiểu thuyết vào hiện thực để đồng cảm, hình tượng “bên ngoài đẹp bên trong điên cuồng” đặt vào thực tế thì ai cũng sợ, đừng tự giày vò bản thân.

4. Dẫu thụ thuộc trạng thái nào, anh cũng là Thần của công. Bộ này nói về cách công khẩn cầu tình yêu của thụ, Thần thì khó mà động lòng với công.