Chương 2

Kẻ u mê X Thần tượng, chủ đề “Động tâm”, “Mối tình đầu ngây ngô”.

.:. 02: Quý tộc .:.

Trước khi tiến vào thế giới đầu tiên, từng hình ảnh, từng thông tin chui vào đầu Tống Diệu, Tống Diệu nhanh chóng sắp xếp lại chúng.

Đầu tiên, đây là thế giới tiểu thuyết, bộ tiểu thuyết này là sảng văn thăng tiến giới giải trí và máu chó điển hình. Nam chính Thẩm Mộ Hàn lúc còn nhỏ gia cảnh nghèo túng, cơ thể ốm yếu, chịu sự bắt nạt, thời cấp ba nhờ vào giá trị nhan sắc cao và thiên phú âm nhạc, hắn bộc lộ tài năng ở trên mạng internet, ký kết với công ty giải trí, ban đầu còn kém nổi tiếng, kiên trì thi vào đại học hàng đầu, năm nhất tham gia chương trình tuyển chọn sống còn, giành vị trí thứ nhất, suôn sẻ ra mắt xong đi con đường lội ngược dòng, một chương trình tạp kỹ, một bộ phim điện ảnh, một bộ phim cổ trang truyền hình giúp cậu ta thăng tiến leo lêи đỉиɦ lưu tuyến một. Giai đoạn sau sự nghiệp của cậu ta thăng hoa nở rộ, trở thành Ảnh Đế, báo thù rửa hận, cưới ánh trăng sáng làm vợ.

Tuyến tình cảm trong bộ này là thanh mai trúc mã kiêm ánh trăng sáng Dao Dao của cậu ta, từ nhỏ ánh trăng sáng đã đánh nhau thay cậu ta vẫn còn ốm yếu, khi cậu ta sa sút tinh thần chỉ có cô ủng hộ cậu, cả hai lén lút hẹn hò. Cả hai phải xa cách nhau rất nhiều năm vì nam chính theo đuổi ước mơ. Về sau nam chính có bộ phim ăn khách cần tạo hint cặp đôi, do tạo hiệu ứng quá chân thật nên cô tưởng mình bị đá, dù thế nào cũng cần một lời giải thích. Để có thể quang minh chính đại chất vấn cậu ta, cô liều mạng nỗ lực, trở thành đồng nghiệp của cậu, cả hai gương vỡ lại lành, trình diễn tiết mục ngôi sao lớn bá đạo yêu tôi, cuối cùng thành công ở bên nhau.

Về nhân vật Tống Diệu đóng vai, đó là một kẻ đeo bám u ám trùng tên trùng họ với anh. Nhân vật này là một trong đông đảo nhân vật phản diện lót đường ở trong truyện, tác dụng duy nhất là trở thành chướng ngại vật trên con đường theo đuổi ước mơ và tình yêu của nam chính, làm phong phú thêm hình tượng của nam chính. Làm một người bạn học không đáng chú ý của nam chính, y si mê nam chính, dần dà trở thành kẻ cuồng đeo bám khờ khạo. Thời đi nhà trẻ và tiểu học, để tạo sự chú ý với nam chính, y bắt nạt nam chính, kết quả không những không nhận được hảo cảm mà còn bị ghi thù. Lên cấp hai y theo dõi nam chính, sưu tập đồ vật của nam chính, chụp trộm nam chính, mỗi ngày viết bài văn tình yêu cho nam chính, lén đốt thư tình của nam chính, đến cấp ba thì bị phát hiện, rơi vào cảnh quê độ muốn chết ở trước mặt mọi người. Khi ấy vốn dĩ có đông đảo người yêu mến nam chính, y bị bắt nạt đến mức nghỉ học. Từ trên người nhân vật phản diện, lần đầu tiên độc giả cảm nhận được nhân vật chính chắc chắn không phải một chú cừu nhỏ đơn thuần. Tác dụng của nhân vật phản diện vẫn chưa được thể hiện hết, vẫn chưa thể rời sàn diễn. Nam chính ngày một nổi tiếng, nhân vật phản diện ngày một u mê điên dại. Y gửi quà tặng ẩn danh có gắn camera cho nam chính, lẻn vào nhà nam chính, quấy rối nam chính cả ở hiện thực lẫn trên mạng. Điều quan trọng nhất là y dám hãm hại nữ chính, lừa nữ chính vào bar còn chuốc thuốc cô, triệt để chọc giận nam chính.

Vì thế kết cục của nhân vật phản diện rất thảm, y bị nam chính đánh vỡ đầu chảy máu, bị tống vào tù, cuối cùng khi y nghe tin nam chính và nữ chính công khai quan hệ thì phát điên, bị đưa vào viện tâm thần. Cha mẹ của nhân vật phản diện vốn là người an phận, con trai như thế làm họ xấu hổ chịu không thấu, trong thời gian con trai bị tạm giam, cha y có ý định tìm nam chính hòa giải, nhưng chỉ có thể quỳ gối trước cổng, thậm chí còn không thể bước qua cổng.

Tống Diệu đại khái hiểu câu chuyện này, anh hơi chau mày. Loại nhân vật phản diện không có ý tưởng, năng lực mà lại nhiệt tình gây chuyện như này bị “nắn xương” đến phát điên cũng bình thường.

Nhưng quan trọng nhất vị Thần của thế giới này là Thẩm Mộ Hàn, anh cần giành được tình yêu của Thẩm Mộ Hàn.

Nhưng Thẩm Mộ Hàn là nam chính mà? Tống Diệu thẳng tắp tỏ vẻ không hiểu, anh cứ tưởng đối tượng mình phải “cưa” đổ là người khác phái.

【Tống Diệu: “Yêu” là chỉ tình yêu theo nghĩa hẹp hay là tính cả tình hữu nghị, tình thân, tin tưởng, tôn kính, sùng bái?】

【Hamster: Tính hết, nhưng độ thiện cảm tăng trong mỗi loại tình cảm không giống nhau, ký chủ có thể thử xem loại nào tăng nhiều nhất, nhanh nhất.】

【Tống Diệu: Tôi có thể thay đổi tình tiết truyện chứ?】

【Hamster: Được, nhưng anh cần chịu hậu quả khi thay đổi. Thay đổi một việc nhỏ có thể gây ra hiệu ứng cánh bướm. Chẳng hạn, nếu ký chủ chinh phục sai lầm làm nam chính chịu nhiều ức hϊếp hơn, tinh thần cậu ta sa sút trầm cảm thì có khả năng dẫn đến tự tử, khiến chinh phục thất bại. Nói vậy, cả anh và Nhậm Tây Minh sẽ chết.】

【Tống Diệu: Có phần thưởng không?】

【Hamster: Mỗi lần anh thành công chiếm được 10% độ thiện cảm sẽ nhận được một cơ hội rút thẻ. Anh có thể rút được kỹ năng mới, đạo cũ mới v.v…】

【Tống Diệu: Tôi có được lựa chọn thời điểm tiến vào không? Ý tôi là muốn chinh phục, tán đổ Thẩm Mộ Hàn thì bắt đầu tán từ lúc cậu ta còn trẻ là tốt nhất, càng sớm càng tốt, tốt hơn hết là trước khi ‘tôi’ quê độ trước mặt mọi người rồi nghỉ học.】

【Hamster xoa mặt: Thời gian tiến vào chinh phục là ngẫu nhiên. À này ký chủ, hình tượng giai đoạn hiện tại của anh là một kẻ đeo bám u ám khờ khạo, không thể bị người xung quanh phát hiện chỗ khác thường, nếu bị phát hiện anh không phải là nguyên chủ sẽ xem như nhiệm vụ thất bại!】

Hàm ý rõ ràng, dù muốn thay đổi hình tượng cũng phải làm từ từ.

Hamster mở to đôi mắt tròn xoe, quan sát hình tượng của Tống Diệu.

Tống Diệu cao 1m83 vai rộng lưng thẳng, mái tóc màu nâu lạnh tự nhiên ngang vai, làn da trắng không tì vết sống mũi cao thẳng, đường nét tinh tế, đôi mắt kế thừa gen từ người mẹ gốc Pháp hốc mắt sâu, lông mi vừa dài vừa rậm, con ngươi màu xám xanh rất đẹp, đuôi mắt xếch tự nhiên. Anh mặc bộ com-lê cao cấp, hoa văn màu bạc lấy nguyên tố nhật, nguyệt, tinh, thần làm chủ yếu, dù là cúc ở cổ tay hay cổ áo đều được cài lại tạo cho người ta cảm giác cao quý mà cũng cấm dục. Dưới mắt có nốt ruồi nhỏ, ở trên yết hầu cũng có nốt ruồi nhỏ giúp vẻ bề ngoài cấm dục của anh có thêm phần gợi cảm.

Hiển nhiên với ngoại hình thế này, muốn đóng vai kẻ khờ khạo u ám không đáng chú ý sẽ có độ khó nhất định.

【Hamster: Sau khi xuyên qua, anh phải sử dụng thân xác nhân vật phản diện lót đường khờ khạo, chúng ta sẽ dung hợp hình tượng của anh với y trong phạm vi không bị hoài nghi, cố gắng giúp anh dễ dàng thích ứng hơn và trông thật phổ thông. Ở giai đoạn sau anh có thể sử dụng đạo cụ thể hiện diện mạo gốc của mình nếu cần. Song có một chuyện cần nhắc nhở anh, ở thế giới này mọi đau buồn anh trải qua sẽ được thể hiện hết trên bản thể của anh.】

Trong đường hầm tối đen, Tống Diệu nhìn thấy nguồn ánh sáng, là một cánh cửa trắng tinh.

Anh đẩy cửa ra, chính thức bước vào thế giới đầu tiên ——

Trong phút chốc trời nghiêng đất ngả.

Tứ phía toàn là âm thanh ầm ĩ náo nhiệt, có người đang đẩy anh. Anh quỳ dưới đất, đầu gối hơi đau.

Đập vào mắt là cà vạt xanh nước biển nhăn nhúm treo lỏng lẻo của anh, áo sơ mi trắng bẩn đυ.c và quần tây màu xám bạc, tay cầm điện thoại bị nứt màn hình. Tin tốt, xuyên vào thời cấp ba. Tin xấu, trùng hớp xuyên ngay lúc đang quê độ trước mặt mọi người.

Y như rằng, hệ thống nhắc nhở:

【Hamster: Vận chuyển hoàn thành, hiện tại nguyên chủ đang gặp tình cảnh vô cùng tăm tối thời cấp ba, từ khóa mấu chốt “cái chết xã hội”, “bắt nạt” và “bị khinh bỉ trước mặt mọi người”. Một khi không giải quyết tốt, độ thiện cảm của Thần có khả năng sẽ giảm xuống âm 50%, khó mà bù đắp. Ký chủ vui lòng làm việc cẩn trọng.】

Tống Diệu nhìn camera ở trước và sau lớp học, không sáng đèn. Anh nhìn lướt qua góc phải màn hình điện thoại, thầm nghĩ nguyên chủ cũng không ngốc lắm, anh tắt màn hình.

Bàn học xung quanh bị đẩy ra tứ phía, khoảng trống ở giữa biến thành bục Thẩm phán đơn sơ. Tống Diệu quỳ gối trên bục Thẩm phán bị học sinh vây xem như động vật. Bọn họ mỗi người một vẻ mặt, cười cợt trên nỗi đau của người khác, ngạc nhiên, phỉ nhổ, giả vờ nôn ọe, cợt nhả.

Ở chính giữa bọn họ, một nam sinh tóc bạc bộ dạng nổi bật ngồi với tư thái bề trên ở trên bàn học, đôi môi nhếch lên, nhìn xuống anh bằng đôi mắt lạnh lùng, con ngươi vàng sẫm giống vị Thần của không gian này. Tống Diệu thoáng chốc ngây người, không phải bị khí thế đó dọa dẫm cũng không phải kinh ngạc, mà vì nam sinh đó chẳng phải là Nhậm Tây Minh sao?!

Mặc dù cậu ta không có mấy cái khuyên môi khuyên tai khoa trương, cũng không có mấy hình xăm quái dị nhưng bất kể là hình dáng hay đường nét đều là Minh Minh!

Anh thử gọi một tiếng: “Minh Minh?”

Nam sinh nhíu mày, không có phản ứng với cái tên đó, xem ra cậu ta không phải Minh Minh.

Người bên cạnh mỉa mai:

“Tống Điên vừa gọi anh Thẩm là gì? Minh Minh? Nó điên thật rồi!”

“Đồng tính ngu si đáng sợ quá đi! Quấy rối anh Thẩm bao nhiêu năm mà chết cũng không hối cải!”

“Mẹ ơi lần đầu trong đời tao nhìn thấy biếи ŧɦái! Chẳng trách anh Thẩm luôn vứt đồ đi! Đừng nói ngay cả qυầи ɭóŧ cũng trộm nhé!”

“Tống Điên! Mày yêu đại ca chết đi sống lại đúng không, viết nhiều thư tình ô dề thế kia? Bây giờ đọc cho chính chủ nghe xem đi?”

Nói xong người này vung tay, vô số trang giấy bay lượn giữa không trung.

Tống Diệu tiện tay bắt được một tờ.

Đó là nhật ký của nguyên chủ, đã bị xé thành mảnh vụn. Anh nhớ không lầm thì nguyên chủ viết thư tình trong cuốn nhật ký yêu dấu mỗi ngày, nhưng bị bọn bạn nhàm chán mở được ổ khóa, truyền tay nhau đọc. Chúng bắt y đọc cho chính chủ, đọc cho tất cả mọi người cùng nghe, nguyên chủ cũng có dây thần kinh xấu hổ, đánh chết cũng không đọc, y bị chính chủ khinh bỉ ngay trước mặt đám đông, cũng bởi vậy nguyên chủ chịu ảnh hưởng tinh thần trầm trọng, sau đó nghỉ học.

Tống Diệu đọc qua, anh mỉm cười. Nụ cười của anh chọc giận đám đông, chúng bắt anh phải đọc ngay. Có người bắt đầu quay video, không đợi nổi muốn xem trò hề của Tống Diệu.

Đọc cũng chẳng có vấn đề gì, anh từ tốn đọc: “Tình yêu, mình muốn dùng camera của mình lưu giữ mỗi một phút giây về cậu, mình muốn nếm mỗi một giọt mồ hôi cậu chảy xuống, mình muốn hòa tan băng giá nơi cậu, bùng cháy khát vọng trong mắt cậu, mình muốn nhuộm đỏ phớt làn da trắng nhợt của cậu, mình muốn xé áo sơ mi cậu, áp tay lên ngực cậu cảm nhận sức đập con tim cậu.”

Những câu như thế anh nhìn là có thể thuộc nên cơ bản là không cần nhìn giấy đọc, mà nhìn thẳng vào Thẩm Mộ Hàn đọc từng chữ từng câu của đoạn thư tình xấu hổ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Mộ Hàn nhăn nhíu lại, ấn đường biến đen như buồn nôn tột cùng. Người đứng xung quanh cũng không đành lòng nhìn thẳng, có người muốn nôn thật, có nhiều nữ sinh đỏ bừng mặt.

Thanh giá trị thiện cảm trên đầu Thẩm Mộ Hàn hiển thị【Độ thiện cảm -5%, Thần buồn nôn, ký chủ tiếp tục cố gắng 】. Tống Diệu không lo, mới trừ 5% có xá gì, có thể bù lại ngay thôi.

Sở dĩ vừa rồi Tống Diệu cười là vì cảm thấy nếu như anh đọc thật, anh cũng không bị bẽ mặt, nói cho cùng trong nhận thức của anh, câu từ thế này rất ngây thơ. Song đọc cho nam sinh nghe thì đúng là rất kỳ quặc, đọc cho một đám trẻ nhỏ hơn anh 9 tuổi càng kỳ quặc hơn, anh có cảm giác quái lạ như kiểu anh trai lớn trêu ghẹo đám nhóc cấp ba.

Tống Diệu đọc xong, tên tóc vàng húi cua bên cạnh Thẩm Mộ Hàn có phản ứng nhanh nhất, cậu ta cười nhạo: “Viết ra thứ buồn nôn như thế này, mày còn hào hứng quá nhỉ? Phải cho mày tỉnh táo lại!”

Cậu ta cầm một lọ nước ép cà chua đổ ập xuống đầu Tống Diệu, lạnh ngắt, sền sệt. Nguyên chủ bị rưới nước cà chua thì cuồng loạn, kết quả bị bắt nạt dữ dội hơn. Còn Tống Diệu anh thì sao có khả năng bị đám trẻ con ảnh hưởng tâm trạng?

Tống Diệu dò lưỡi ra nếm, ồ, chua chua ngọt ngọt, cũng ngon.

Xưa nay anh không phải kiểu người sợ hãi e dè, nếu muốn cưa đổ thì phải biểu lộ thẳng thắn. Nhóm học sinh cấp ba ở trước mặt nhìn như kiên cố không thể phá hủy, thực tế liệu chúng có hoài nghi lẫn nhau, tứ phía dấy lên nguy cơ chỉ vì mấy câu nói của anh không?

Thế rồi anh lau mặt, thẳng sống lưng, nhìn Thẩm Mộ Hàn nói thong thả: “Các người nói không sai, Tống Diệu tôi đúng là fan cuồng của Thẩm Mộ Hàn, đúng là tôi mê muội cậu ấy. Còn các người thì sao? Các người nói thích cậu ấy, tôn trọng cậu ấy, nhưng thực tế thì thế nào?”

Anh chậm rãi quét tầm mắt qua những người xung quanh, những kẻ này vừa rồi còn cười cợt trên nỗi đau người khác, hiện giờ lại bị ánh mắt của anh trấn áp.

Bọn họ khó tin nổi, tên biếи ŧɦái mặt mũi phổ thông, lúc nào cũng u ám, rõ ràng giờ phút này chật vật không thôi, rõ ràng giờ phút này quỳ dưới đất ấy vậy mà cả người lại toát lên một loại cảm giác… cao quý khó hiểu.

Có lẽ là do thường ngày y luôn khom người cong lưng, còn hiện tại lại thẳng tắp sống lưng; Có lẽ là do thường ngày mái tóc dài luôn chắn mất đôi mắt, còn hiện tại bàn tay ẩm ướt của y vuốt ngược mái tóc ra sau để lộ đôi mắt u ám; Cũng có lẽ là do y hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt của y —— Đó là ánh mắt của kẻ bề trên, phóng khoáng chưa từng hỉ nộ, chỉ bao dung nhìn bọn họ cứ như dù họ làm ra chuyện gì cũng không tạo thành ảnh hưởng nào với y. Giờ đây nước ép cà chua như biến thành máu tươi, Tống Diệu như một vị quý tộc đang tắm rửa máu tươi.

Chẳng lẽ tên Tống Điên mà họ thường hay gọi thật ra dùng vẻ ngoài tối tăm để che giấu bản thân, đây mới là Tống Diệu chân thật?

Họ không cầm lòng được suy tư theo lời nói của Tống Diệu, thái độ của họ với Thẩm Mộ Hàn là thái độ như thế nào…

Tống Diệu cười nhẹ, nói tiếp: “Có người bề ngoài nói là thích, thực chất trên mạng lại tung tin xấu, bắt tay với đám trên mạng công kích cậu ấy. Có người nhìn như tôn kính cậu ấy, thực chất lại ước sao có thể thay thế vị trí của cậu ấy ngay lập tức. À, nói về hiện tại đi, tôi là hồng tâm của các người, không sai. Nhưng các người đã quên giờ phút này, người được các người tâng bốc kia cũng từng là hồng tâm của các người đó sao —— Ừ nhỉ, vị vừa rồi xối nước cà chua xuống người tôi, tôi nhớ không lầm thì thời cấp hai, cậu là một trong số những người bắt nạt Mộ Hàn đúng không?”

Tống Diệu dám nói như thế là vì khi anh đọc lướt qua bộ tiểu thuyết này, anh nhìn thấy vài trang hình ảnh nam chính bị bắt nạt, ngoại hình tên đầu húi cua rất đặc biệt, trùng hợp làm anh ấn tượng. Rất dễ nhận thấy, hiện tại nam chính vẫn cho phép đầu húi cua đi bên cạnh mình chỉ là đang nhẫn nhịn, chắc chắn tên đầu húi cua là đối tượng nam chính trả thù ở giai đoạn sau.

Lần này Thẩm Mộ Hàn không tránh né mà nhìn thẳng vào anh, trong ánh mắt chứa sự nghiên cứu.

Trên đầu hắn hiển thị:【Độ thiện cảm +3%, lý do: Không】.

Tuy rằng cộng rất ít, lý do còn qua loa nhưng cũng xem như là tin tốt.

Đầu húi cua lập tức xông lên nắm cổ áo Tống Diệu: “Mày bớt ngậm máu phun người!”

“Các người có thể tìm Mộ Hàn chứng thực tôi có đang nói hươu nói vượn không.”

Đương sự đã đi ra khỏi lớp học.

Tống Diệu thở phào, gọi hệ thống.

【Tống Diệu: Chuột, nguyên chủ là người u ám, bây giờ bị chọc nổi điên, đánh nhau không tính OOC chứ?】

【Hamster: Ta không phải chuột, ta là hệ thống cao quý! …Đánh nhau cũng được, đừng quá đáng.】

Tống Diệu nghĩ ở trước mặt đối tượng cần cưa đổ, anh không nên bạo lực sẽ tốt hơn, nhưng dù sao người ta cũng bỏ đi rồi. Anh tiện tay tắt nút đỏ trên màn hình điện thoại.

Tống Diệu từ từ đứng dậy, hoạt động gân cốt.

Đầu húi cua vẫn đang tóm cổ áo anh, động tác của Tống Diệu chọc điên cậu ta, cậu ta quát: “Ai cho mày đứng dậy?! Nhãi con mày muốn chết?”

Vừa khéo đối diện với nét cười trong ánh mắt Tống Diệu.

Tích tắc, cậu ta nổi da gà khắp mình mẩy.

Giọng Tống Diệu nhẹ nhàng cứ như đang dịu dàng tâm tình với cậu ta: “Cậu bạn, tôi không thích bị động chạm người, bẩn muốn chết.”

Dứt lời anh cạy ngón tay của đầu húi cua ra, từng ngón từng ngón xong ung dung nắm cổ áo đối phương. Đầu húi cua hoảng hốt nhận ra cậu ta không tài nào phản kháng.

Một khắc sau đầu húi cua cảm thấy trời đất điên đảo, cậu ta bị quăng lên trên bàn, đau tê tái.

Với thân phận như Tống Diệu, từ nhỏ đã được tiếp nhận huấn luyện võ thuật riêng, một mình đánh ba tên đàn ông vạm vỡ cũng không thành vấn đề. Tuy bây giờ thân xác này mới 17 tuổi, nhưng đối phó với cậu bé ngang tuổi chỉ là chuyện nhỏ.

Chỉ quăng ngã đối phương thì nhám chán quá. Tống Diệu nhặt nước ép cà chua còn sót lại ở bên cạnh lên, mỉm cười đổ xuống mặt đầu húi cua, đổ từ tóc xuống cằm không thừa một giọt.

Những người ban nãy còn cảm thấy anh là quý tộc tắm máu, giờ đây khϊếp hồn thấy anh là ác quỷ tắm máu.

Trong ánh mắt vừa kinh hoàng vừa sợ hãi của mọi người, anh buông đầu húi cua đang gào ầm ĩ ra, nhân tiện rút một tờ giấy ra thong thả lau mặt, lau tay.

Trước khi đi, anh ném khăn giấy bị nhuộm đỏ vào thùng rác, nói kiên nhẫn: “Quý vị à, trước khi bắt nạt bạn bè mà chỉ tắt camera trước và sau lớp học cũng vô ích. Chẳng phải các vị đã quay lại video đặc sắc để chia sẻ ra ngoài rồi sao, cảm ơn các vị đã bổ sung bằng chứng cho tôi. Phải rồi, tôi vẫn luôn ghi âm đấy nhé, tôi nhớ tất cả gương mặt có mặt tại đây. Lúc sau giáo viên sẽ lần lượt tìm các vị tâm sự.”

Thực tế khi nói ra đoạn này anh sử dụng giọng điệu của bậc trưởng bối, lao tâm khổ tứ.

Còn những người nghe câu đó xong thì nỗi khϊếp sợ in trên mặt, ngay cả cầm điện thoại cũng sắp không cầm vững.

– – – – – – –

Giải thích một tí về từ “quê độ” và “cái chết xã hội”. Cả hai từ đó đều cùng một từ 社死 (Tiếng Anh: Social death): Dịch nôm na ra là cái chết mang tính xã hội, một thuật ngữ trên mạng chỉ một người rơi vào tình huống quê độ, lúng túng gượng gạo trước mặt mọi người. Hoặc nói về những người bị xã hội ruồng bỏ cô lập, bạn bè xa lánh, mất hết tôn nghiêm danh dự, bản thân người đó không còn muốn giao tiếp với xã hội nữa. Tùy vào ngữ cảnh, mình sẽ thay phiên sử dụng từ thích hợp, nên sẽ có chỗ thì quê độ chỗ thì cái chết xã hội.