Chương 10

.:. 10: Bạn bè .:.

Trong 26 năm cuộc đời Tống Diệu, xưa nay anh chưa từng bị người vượt quá bổn phận như thế —— Nhãi con cả gan chống anh lên cửa, dùng hơi thở, giọng nói, tầm mắt, tiếng lòng của cậu ta quấy rối tư duy anh.

Thẩm Mộ Hàn nói trông anh thật lúng túng, thật đáng thương, mắt ướt nhem muốn chạy trốn, nhưng thực tế thì mắt của anh ướt là vì uất ức. Vừa rồi điều anh muốn làm là nắm tay nhân vật chính ấn cậu ta lên cửa, bắt cậu ta khóc lóc tăng độ thiện cảm —— Cũng may là ghìm xuống được, nhân vật chính mà khóc thì sao có thể tăng độ thiện cảm?

Sau khi tỉnh táo lại, Tống Diệu không thể hiểu thái độ của Thẩm Mộ Hàn với anh.

Rốt cuộc hiện tại anh là gì của Thẩm Mộ Hàn?

Khi anh nói chỉ đơn thuần là người hâm mộ thì Thẩm Mộ Hàn giận dỗi. Vậy là bạn? Hay là gì khác? Thẩm Mộ Hàn chưa từng nói rõ ràng ở trước mặt anh.

*

Buổi tối, Thẩm Mộ Hàn tiếp tục tập luyện ở hội trường lớn cho tiết mục đêm kịch. Tống Diệu vẫn ngồi dưới sân khấu để tuân thủ hình tượng người hâm mộ chân chính. Ngày hôm nay anh ấn tượng khó quên khung cảnh Thẩm Mộ Hàn ghi hình vũ đạo, mở kỹ năng vẽ, dành hơn 20 phút vẽ bức họa xong chia sẻ lên super topic.

Đêm nay Thẩm Mộ Hàn cảm giác cả người mình tràn trề sinh lực, có thể thuộc nhanh lời kịch, diễn xuất cũng phù hợp, được các bạn khen không ngớt lời. Cậu như thế có lẽ là vì cảm nhận được tầm mắt của người ấy, người ấy vẫn luôn nhìn cậu. Vì là thần tượng của người ta nên muốn phô bày mặt tốt nhất của bản thân.

Giữa giờ nghỉ ngơi, cậu lướt điện thoại thì thấy bài đăng mới trong super topic, Song919 đăng bức họa mới, chỉ viết hai chữ mô tả: “Ánh sáng”.

Trong bức họa màu đen chỉ mỗi vị trí cậu đứng là có ánh sáng. Mũ lưỡi trai đen bị quăng xuống khu khán giả, mái tóc xoăn bạch kim như sáng lóa trong thế giới đen kịt, làn da mướt mồ hôi lóng lánh. Một bức họa tĩnh nhưng lại tạo cảm giác chỉ chớp mắt sau nó sẽ chuyển động.

Cậu đọc lướt qua khu bình luận.

【Đờ mờ: Đại thần vẽ!】

【Ôi ôi ôi ôi: Hàn Hàn, mẹ nói này, con mau nhận Song919 làm họa sĩ riêng đi, đẹp tới mức mẹ nói nhảm luôn rồi.】

【Nhà tiên tri: Mình đã nói rồi mà, chắc chắn Song919 yêu Hàn Hàn của chúng ta! Hàn Hàn là ánh sáng duy nhất của người đó!!!】

【Huhuhu: Hàn Hàn cũng là ánh sáng của chúng ta!!!】

【Năm ánh sáng của anh ấy: Tiếp tục cầu thông tin về đại thần, trong vòng một tiếng, không ai giúp tôi sao? Điên hết rồi!】

【Trời cũng giúp tôi: Từ buổi chiều chúng tôi đã ở trong hội trường, chắc hẳn Song919 là người có mặt ở đây… Các chị em đợi chúng tôi phá án nhé!】

… (kuroneko3026)

Ngay cả Thẩm Mộ Hàn nhìn bức họa xong cũng giật mình.

Đây chính là mình trong mắt Tống Diệu ư?

Cậu nhìn xuống dưới sân khấu, vừa khéo đối diện với tầm mắt của Tống Diệu ngồi ở hàng ghế sau.

Tống Diệu không né tránh, còn vẫy tay với cậu.

Thẩm Mộ Hàn cảm giác như đối phương đang gãi nhẹ tim mình, ngưa ngứa, tê tê.

Cách nhau một đoạn mà độ thiện cảm trên đầu Thẩm Mộ Hàn tăng.

【Hamster đọc: Độ thiện cảm của Thần +4%, tổng độ thiện cảm 48%. Lý do: ngưa ngứa, tê tê, ta không hiểu.】

Tống Diệu thắc mắc nhìn lý do, anh đăm chiêu.

Nhưng ngay lúc ấy Thẩm Mộ Hàn nghe có người nói: “Tụi mày không thấy điều hòa mở nhiệt độ thấp quá hả? Lạnh run”, “Đúng mà, buổi tối sẽ hơi lạnh đó”, “Chậc, tụi mày không biết điều hòa ở hội trường lớn bị hỏng mấy ngày rồi sao, đã dặn ngày mai tìm nhân viên đến sửa”.

Thẩm Mộ Hàn sực nhớ nhiệt độ của tên kia lúc chiều, cũng lạnh ngắt. Cậu vận động suốt, chảy mồ hôi liên tục nên không nhận ra nhiệt độ ở đây rất thấp.

Thế là cậu nhảy xuống sân khấu, đi ra hàng phía sau.

Hàng sau rất đông người hâm mộ, bọn họ đến để xem cậu, bây giờ chính chủ đi xuống sân khấu, các cô gái thậ gào thét trong bụng, nhiều cô còn giơ máy ảnh lên.

Cậu cười với các cô: “Muốn chụp hình thì đợi kết thúc luyện tập, tôi chụp với mọi người.”

Nhóm cô gái ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng: Wow, wow, wow! Hàn Hàn nói chuyện với tụi mình! Lạy trời không uổng công tụi mình cất công đi tàu điện ngầm đến xem anh ấy tập!

Thẩm Mộ Hàn đi đến trước Tống Diệu, nắm tay anh.

Tống Diệu ngẩn ra: “Sao?”

Thẩm Mộ Hàn không hài lòng: “Lạnh cũng không thèm nói một tiếng.”

“… Ừ cũng hơi lạnh, nhưng vẫn tạm, mình có mang nước ấm.” Anh nâng bình nước lên.

Thẩm Mộ Hàn không nói hai lời khoác áo khoác của mình lên người Tống Diệu.

Đạo diễn trên sân khấu hô tập hợp, sắp tiếp tục luyện tập. Thẩm Mộ Hàn quay người đi, nhẹ nhàng nhảy lên bục sâu khấu.

Thẩm Mộ Hàn không biết hành động của cậu tạo thành chấn động lớn thế nào với Tống Diệu ưa sạch sẽ ——

Trên áo khoác của Thẩm Mộ Hàn toàn là mùi hương của hắn.

Đó là hương nước hoa độc nhất của thiếu niên tuổi 17, 18 —— Hỗn hợp giữa cam quýt và soda.

Mùi hương ấy như tiến vào da thịt, xâm nhập thân thể đến tận khi bao vây cả người anh.

Lẽ ra anh nên ghét bỏ, lẽ ra nên cởi nó ra ngay, nên quay về tắm rửa.

Điều làm anh khϊếp sợ là…

Anh không hề ghét.

Có lẽ vì mùi hương này quá thanh tân mát mẻ.

Có lẽ vì mùi hương này rất quen thuộc với anh.

Vả lại anh thật sự lạnh cóng.

Mà chiếc áo khoác còn vương nhiệt độ dễ chịu.

Các cô nàng ở xung quanh ngạc nhiên sững sờ, người nào gan lớn thì đến bắt chuyện với Tống Diệu.

Em gái A: Chào anh, anh là bạn của Hàn Hàn ạ, anh ấy còn khoác áo cho anh, săn sóc quá!

Em gái B vô tình nhìn thấy bức họa Thẩm Mộ Hàn trên màn hình điện thoại: Aaaaa, phá án phá án, anh là Song 919! Vị đại thần kia!!!

Tất cả cô gái đều phát cuồng.

Em gái C: Aaa em là ‘Năm ánh sáng của anh ấy’, còn nhắn cho anh nữa đó! Em tôn sùng anh lắm! Sao có thể vẽ đẹp vậy chứ!

Em gái D: Không những là đại thần vẽ mà còn đẹp trai, quả nhiên người bên cạnh Hàn Hàn ai cũng có giá trị nhan sắc cao…

Em gái E: Anh bé, quan hệ của anh với Hàn Hàn là gì…

Tống Diệu cười: Tôi cũng giống như các bạn, là người hâm mộ chân thành của cậu ấy. Hiện giờ… có thể gọi là bạn bè.

Các em gái: Ái chà chà! Hâm mộ quá ta! Bọn em cũng muốn trở thành bạn của Hàn Hàn!

Tống Diệu: Sẽ có cơ hội thôi.

Trên sân khấu, vở kịch “Sa Ngã” tiếp tục được luyện tập.

Em gái A nhỏ giọng giới thiệu nội dung vở kịch với Tống Diệu. Hóa ra xuyên suốt vở kịch, Dao Dao đóng vai nữ tu sĩ thánh khiết, dâng hiến toàn thân toàn tâm cho Chúa trời, chẳng hay biết đến cái gọi là tình ái trên cõi đời. Còn Thẩm Mộ Hàn đóng vai Satan, nhằm cám dỗ nữ tu sĩ, hắn lần lượt cải trang thành ma cà rồng gian ác, thiếu niên lương thiện bần cùng, Hoàng tử tuấn tú, chỉ cần nữ tu sĩ yêu hắn thì sẽ bị kéo xuống địa ngục. Nữ tu sĩ vẫn chẳng hay biết gì, suýt chút nữa đi nhầm lối, mãi tận khi một vị Kỵ sĩ anh dũng xuất hiện cứu vớt nữ tu sĩ. Anh ta hợp tác với nữ tu sĩ chém gϊếŧ Satan, hai người bí mật yêu nhau. Cuối cùng nữ tu sĩ rời tu viện, cao chạy xa bay với Kỵ sĩ.

Em gái A kể nội dung vở kịch xong kích động: “Anh biết điều tuyệt nhất trong vở kịch này là gì không? Là Hàn Hàn của chúng ta không những đóng vai ma cà rồng, thiếu niên, Hoàng tử mà ngay cả Kỵ sĩ cũng là do anh ấy đóng!”

Thú vị.

Tống Diệu nói: “Hay nói cách khác Satan và Chúa cứu thế là cùng một người, cuối cùng dù nữ tu sĩ nghĩ bản thân được cứu vớt, gặp được tình yêu chân thành nhưng kết cục vẫn bị Satan bắt đi.”

Em gái A: “Không sai, nói thật Hàn Hàn tạo cho người ta cảm giác rất Thần thánh, thích hợp diễn nhân vật mang tính Thần, nếu đổi nữ tu sĩ thành linh mục thì sẽ cực kỳ hợp với anh ấy. Không ngờ lần này lại cần diễn vai phản diện, bọn em rất mong chờ!”

Còn một tuần nữa là đến Đêm Nhạc Kịch, Tống Diệu cũng bắt đầu mong chờ hiệu quả cuối cùng!

*

Chín giờ tối, buổi tập kết thúc. Nhóm sinh viên cùng tham gia tập luyện ngày hôm nay mệt rã rời, mà nhân vật chính Thẩm Mộ Hàn còn có sức lực chụp hình trò chuyện với fan, hăng hái tinh thần khiến mọi người nghi ngờ rốt cuộc cậu ấy có phải nhân loại không.

Tống Diệu đứng bên ngoài hội trường, làn gió ấm áp lùa qua mái tóc anh, không còn lạnh nên anh tính cởϊ áσ khoác ra.

Thẩm Mộ Hàn đeo túi xách, đội mũ lưỡi trai đi về phía anh: “Mặc tiếp đi chứ, cởi cái gì mà cởi.”

Tống Diệu: “Không đi cùng với nhóm của cậu?”

Thẩm Mộ Hàn nhếch khóe môi: “Một người hâm mộ nào đó đợi từ buổi chiều đến giờ mà không muốn đi về nhà cùng tôi à?”

Tiếng lòng của Hàn nào đó ầm ĩ nhức tai:

『Nếu tôi đi với nhóm thì cậu còn chẳng khóc sụt sùi ra đấy!』

『Rõ ràng trông ngóng mình lâu thế mà còn mạnh miệng!』

『Nhưng bộ dạng mạnh miệng cũng đáng yêu…』

Tống Diệu nghe tiếng lòng ồn ào của đối phương, lần lượt phản bác lại từng cái, sau bất giác nhận ra mình cũng ấu trĩ giống cậu ta, anh dở khóc dở cười. Anh rũ rũ áo khoác trên người: “Đây là lần đầu tiên cậu quan tâm mình.”

Thẩm Mộ Hàn ngẩn ngơ: “Vậy, vậy à.”

Ngay sau đó lại trưng bộ dạng cool ngầu: “Hừ, cậu đừng nói tôi như thể máu lạnh vậy được không, về sau tôi cũng sẽ quan tâm cậu có khát không, có đói không, có vui không, có khỏe trong người không.”

Tống Diệu hỏi: “Vì sao?”

Thẩm Mộ Hàn đực người: “Tất nhiên vì chúng ta là bạn, bạn bè phải học được cách quan tâm lẫn nhau.”

Quả nhiên cách tốt nhất để chinh phục nhân vật chính là hỏi thẳng thắn, suy nghĩ vớ vẩn làm gì, nghe câu trả lời chẳng phải sáng tỏ hơn sao!

Tống Diệu cười nịnh: “Chà, mình trở thành bạn của thần tượng, kích động quá à!”

Thẩm Mộ Hàn ôm choàng cổ anh, kề vào tai anh nói: “Tôi đã bảo cho phép cậu viết thư tình tiếp, viết xong nhớ cho tôi đọc.”

Gần quá.

Tống Diệu nổi da gà toàn thân.

Mùi hương của Thẩm Mộ Hàn một lần nữa bao phủ anh.

Anh yên lặng đẩy cánh tay Thẩm Mộ Hàn chui ra, đi lên phía trước: “Giữa bạn bè không thể viết loại thư tình đó.”

Thẩm Mộ Hàn thắc mắc: “Cậu vừa là bạn của tôi vừa là người hâm mộ, tất nhiên là có thể tiếp tục viết. Tôi nghĩ thông suốt rồi, trong super topic cũng không thiếu người hâm mộ viết thư cho tôi, tôi sẽ xem thứ cậu viết là truyện đồng nhân, có thể cho cậu chút kiến nghị. Chẳng phải ý nghĩa tồn tại của thần tượng là để thỏa mãn mơ mộng của người hâm mộ à?”

Tên này tiến hóa rồi sao, nói ra chiều nghiêm trang mặt không đỏ tim không đập, biến lời ngụy biện thành chân lý.

Nói đến đây Thẩm Mộ Hàn nhớ ra gì đó, cậu nói kích động: “Phải rồi, vào ngày sinh nhật của tôi cậu đã đặc biệt đi xăm hình làm quà sinh nhật, tôi tò mò cậu xăm ở đâu, hình gì, cho tôi nhìn thử đi?”

Tống Diệu ngẩn ra, bằng mọi giá anh không thể cho Thẩm Mộ Hàn xem hình xăm đáng xấu hổ như thế! Dù Thẩm Mộ Hàn xem xong có thể tăng độ thiện cảm cũng tuyệt đối không cho xem!

Vì thế anh nhanh chân bỏ chạy.

Thẩm Mộ Hàn ngạc nhiên: “Ê cậu chạy gì chứ! Tưởng tôi không bắt được cậu?”

Hai người một trốn một chạy.

Bọn họ chạy dọc ven đường, băng qua đám đông, chạy đến trạm tàu điện ngầm, thở hồng hộc.

Đến đầu cầu thang, Thẩm Mộ Hàn lo Tống Diệu vấp ngã nên nói vội: “Tôi không xem được không, đừng chạy nữa!”

Cuối cùng Tống Diệu cũng dừng lại, dựa vào vách tường thở không ra hơi.

Mặt anh mướt mồ hôi, thấm ướt tóc mái lộ vầng trán trơn nhẵn. Đôi mắt long lanh xinh đẹp, làn da trắng ngần, môi cũng đỏ thẫm tựa cánh hoa đọng sương sớm, Thẩm Mộ Hàn nhìn mà ngây người.

Trong dòng người qua lại, Thẩm Mộ Hàn bước lên nắm lấy cổ tay anh. Nhiệt độ lạnh băng của Tống Diệu làm Thẩm Mộ Hàn rất dễ chịu.

Cậu cụp mắt nhìn Tống Diệu, khóe môi nhếch lên nụ cười khẽ: “Tôi bắt được cậu rồi.”

Trên đầu Thẩm Mộ Hàn, độ thiện cảm đang tăng lên chầm chậm:

【Độ thiện cảm của Thần +4%, tổng độ thiện cảm 52%. Lý do: Cậu ta ngoan ngoãn bị mình bắt được, thật đáng yêu.】

*

Cả hai lần đầu tiên đi tàu cùng nhau.

Ngoại hình của Thẩm Mộ Hàn quá gây chú ý, vừa bước lên tàu thì người xung quanh đều dán mắt vào cậu. Cậu đã quen với điều này từ lâu, Tống Diệu cũng không sợ bị nhìn ngó, hai người ngồi cạnh nhau.

Thẩm Mộ Hàn bận rộn cả ngày trời mà bây giờ vẫn tràn trề sức sống; Còn Tống Diệu từ 5 giờ chiều chỉ ngồi nhìn mà bây giờ mệt lả người, anh dự định ngủ bù một giấc.

Tiếng lòng sinh động của Thẩm Mộ Hàn tràn vào đầu không ngừng nghỉ làm anh muốn cưỡng chế đình chỉ kỹ năng này.

『Hừ, rõ là xăm vì mình mà giờ lại thẹn thùng không cho mình xem, một ngày nào đó cũng sẽ nhìn thấy thôi.』

『Ừm, cậu ấy ngủ bị ngửa đầu lên, trái cổ đáng yêu thật, nốt ruồi ở trên làm mình muốn sờ ghê.』

『Cậu ấy mặc áo của mình, ngủ bên cạnh mình… Không hổ là bạn thân, quan hệ của tụi mình tốt quá…』

『Khuôn mặt cậu ấy là sao thế nhỉ? Có ma lực khiến người ta muốn nhìn cậu ấy mãi không thôi. Càng nhìn càng thấy đẹp dù là ở góc nào, hơn nữa… còn có cảm giác… thân thuộc…』

『Ngày hôm qua hình như mình mơ thấy cậu ấy, trong mộng thân phận của tụi mình đảo lộn… Tỉnh dậy mình cứ rơi nước mắt mãi, mình không hiểu nổi…』

『Không cần bận tậm giấc mộng quái gở đó… Bây giờ mình chỉ nghĩ không nên gọi đầy đủ tên cậu ấy, nghe xa lạ lắm, mình nên gọi cậu ấy như thế nào đây..』

Tống Diệu ngủ thϊếp đi trong tiếng lòng huyên náo của đối phương.

Bất tri bất giác còn mơ một giấc mộng.

Mơ thấy một con hắc xà quấn quanh mình, nó rít lên, ngẫm nghĩ nên bắt đầu ngoạm ăn từ nơi nào.

Hắc xà biến thành một chú mèo lông dài màu bạc, dụi anh và kêu meo meo.

Chú mèo lông dái màu bạc biến thành em trai ôm chân anh làm nũng: “Anh hai, anh hai.”

Sau đấy một giọng nói nhẹ nhàng truyền vào tai:

“Đến trạm rồi, A Diệu.”

– – – – – –

Lời tác giả:

Hamster: Nói trọng điểm, bắt đầu từ chương này thiết lập tuổi của hai người đã tròn 18.

Tống Diệu, Thẩm Mộ Hà: Tùy tiện thế cơ á?

Hamster: Thì hai người vốn là người trưởng thành mà, một 26 một 20, vờ nhỏ bé cái giề~