Chương 1: “Mua vui”

Chương Thanh vừa nghe điện thoại trở về, đám hồ bằng cẩu hữu tụ tập trên hàng ghế dài đang cao giọng ầm ĩ, đến gần một chút, tiếng nói chuyện truyền vào tai mới biết bọn họ đang nói về cậu.

“Cậu không tin thì cứ đến hỏi Chương Thanh đi, cậu tôi nhất định sẽ đi.”

“Đánh rắm, vừa rồi thầy Lâu còn gọi tới.”

“Chỉ là gọi tới kiểm tra thôi mà.”

“Cược không….”

Uống rượu xong, bước chân có chút loạng choạng. Thấy bọn họ ngồi đến ngã trái ngã phải, vị trí xung quanh đều đã bị chiếm, Chương Thanh dứt khoát dựa lên tay vịn ghế.

Bọn họ tự trò chuyện đến vui vẻ, chủ đề rất nhanh đã kéo đến lịch sử tình trường của Chương Thanh, tôi một câu, cậu một câu, nói nửa ngày mới chú ý đến nhân vật chính đã trở về.

“Sao đi nghe điện thoại lâu như vậy?” Tôn Chiếu nhường chỗ cho cậu ngồi, “Chút nữa có đi ‘Mua Vui’ với bọn tôi không?”

‘Mua Vui’ là một nơi phong nguyệt cao cấp, chỉ cần có đủ tiền, đủ thân phận là được phục vụ đặc thù. Trước khi kết hôn, Chương Thanh cũng không phải khách quen của Mua Vui, sau khi kết hôn càng không thể đồng ý lời mời này.

Không biết từ khi nào, Chương Thanh đã biến thành nhân vật trung tâm của những người ngồi ở đây. Mọi người không tự giác nhìn Omega ngồi giữa ghế dài, thậm chí người ngồi bên cạnh còn cúi người xuống để nghe câu trả lời của cậu rõ hơn.

“Chút nữa sao….” Giọng Chương Thanh hơi khàn, “Không đi đâu, uống có chút nhiều rồi.”

“Tôi nói rồi mà.” Tống Ngộ Chi cười nói, “Thầy Lâu đã gọi đến kiểm tra rồi, Chương Thanh còn không về nhà sớm sao? Người kết hôn đương nhiên không giống chúng tôi rồi.”

Lời anh ta nói có ý chế nhạo, Chương Thanh cười cười, không tỏ ý kiến, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, đặt trên môi, nhấp nhẹ chứ không châm.

Cậu và Tống Ngộ Chi quen nhau qua một cuộc làm ăn, cũng không quá quen thuộc, không cần phải giải thích.

Tống Ngộ Chi ngồi ở bên tay phải của Chương Thanh, nói xong vẫn nghiêng đầu nhìn chăm chú vào Chương Thanh, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp đến không thực của cậu, đôi môi ngậm điếu thuốc như được phủ một lớp son mỏng.

Tôn Chiếu trừng mắt, khó nén vẻ thất vọng, “Lúc này mới chơi được vài giờ đã trở về, Chương Thanh, cậu đừng mất hứng a, nếu cậu thật sự là vì Lâu Hạc Trọng mà không đi thì tôi cũng thấy khinh thường cậu. Hơn nữa cậu đã……”

Cậu ta vừa muốn nhắc lại chuyện cũ lại nhớ Chương Thanh hiện tại không thể so với trước, cậu là người đã kết hôn, lấy chuyện nɠɵạı ŧìиɧ ra nói bậy, tóm lại không tốt.

Có người nghe ra có mùi ngon, lập tức thúc giục Tôn Chiếu nói nhanh, đừng nói một nửa rồi lại thôi.

“Không phải ngay cả thuốc cũng không cho hút chứ? Không hổ là giáo viên, quản nghiêm đến vậy.” Trong tiếng la hét ầm ĩ, Tống Ngộ Chi tới gần Chương Thanh, dùng tay khảy bật lửa, ngọn lửa màu cam bật lên.

Phép khích tướng này thật sự quá thấp kém, Chương Thanh bật cười, ngón tay kẹp điếu thuốc, mượn lửa của Tống Ngộ Chi, từ từ hút một ngụm, nói với Tôn Chiếu bị vây quanh ở đằng kia, “Cậu thanh toán thì tôi đi.”

Vì thế sau nửa đêm, một đám người lại đến Mua Vui, tìm một phòng bao lớn tiếp tục, gọi mười mấy người đến tiếp khách, nam nữ đều có, không bao lâu sau trong phòng đều là tiếng cười đùa.

Chương Thanh uyển chuyển từ chối lời đề nghị mời hai Alpha đến chơi cùng cậu của Tôn Chiếu, lại uống thêm vài ly rượu, nói chính mình không muốn uống rượu nữa, muốn ra ngoài hít thở không khí. Đã lâu không sinh hoạt đêm phong phú như vậy, tửu lượng kém đi nhiều.