Chương 2: Môi mỏng bạc tình

Chân trước cậu vừa rời đi, Tống Ngộ Chi im lặng ngồi bên cạnh cậu.

Cách đó không xa là tiếng nhạc êm đềm từ loa phát thanh truyền đến, không khí cực kỳ an bình.

“Sao không ở bên trong chơi?” Chương Thanh hỏi.

“Không thú vị.” Tống Ngộ Chi cười.

Chương Thanh sửng sốt, nhớ tới lúc nãy gọi người chỉ có cậu và Tống Ngộ Chi không gọi.

“Vậy mà cậu còn khuyên tôi tới.” Chương Thanh cười nói.

“Có cậu mới thú vị.”

Có lẽ là uống xong rượu, giọng nói của Tống Ngộ Chi có chút trầm thấp, tin tức tố của anh ta không biết xao động từ khi nào, vòng quanh người Chương Thanh. Chương Thanh chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy mặt anh ta.

Tống Ngộ Chi là con lai, cụ thể là lai với nước nào thì cậu không nhớ, chỉ là nhìn chăm chăm vào đôi mắt thâm thúy mê người của anh ta.

Càng dựa càng gần. Tống Ngộ Chi rũ mắt nhìn Chương Thanh, nhìn đôi môi no đủ của cậu đang ngậm đuôi thuốc lá, đôi môi vừa nhấp rượu đang mở ra, để lộ hàm răng trắng tinh và đầu lưỡi mềm mại như ẩn như hiện ở bên trong.

Anh ta nhịn không được, hầu kết lăn lộn, trong lòng bỗng dâng lên một suy nghĩ: Đều nói người môi mỏng bạc tình, những lời này lại như không được thể hiện trên người Chương Thanh.

Chương Thanh trông thấy biểu tình quen thuộc trên mặt Tống Ngộ Chi, nhướng mày, bỗng nhiên cười, trong lòng cân nhắc, người nɠɵạı ŧìиɧ chẳng lẽ chỉ có mình cậu sai sao? Đám Alpha này luôn chủ động tới câu dẫn cậu, cậu chỉ là…. Không nhịn nổi mà thôi.

Chương Thanh cười, Tống Ngộ Chi không rõ nguyên do mà dừng lại, môi hai người đã gần trong gang tấc, hương rượu và mùi pheromone đánh vào nhau, hơi nóng như thiêu cháy không khí.

“Làm sao vậy?” Tống Ngộ Chi hỏi.

“Chuyên tâm một chút.” Chương Thanh chủ động ôm lấy cổ anh ta.

Môi vừa muốn dán lên thì một tiếng gầm giận dữ đánh gãy nụ hôn này.

“Chương Thanh! Cậu đang làm gì đó?”

Úc Thiệu sắc mặt xanh mét, xông tới đẩy Tống Ngộ Chi ra, đấm một đấm vào mặt anh ta.

Chương Thanh hoảng sợ, vừa phản ứng lại liền vội vàng chạy đến kiểm tra thương thế của Tống Ngộ Chi, khuôn mặt lai tuấn tú kia bị đánh cho sưng lên.

Cậu quan tâm hỏi: “Không có việc gì chứ?”

Tình huống này không đến mức làm Chương Thanh hoảng loạn, chỉ là trong lòng không khỏi bực bội, hôm nay ra ngoài tìm vui, ai biết lại xui xẻo như vậy, còn có thể gặp được tình nhân vừa chia tay. Sau này hợp tác với Tống Ngộ Chi chỉ có nhiều chứ không ít, nếu lưu lại khúc mắc thì rất phiền toái.

Tống Ngộ Chi rõ ràng cũng bị chọc giận, lạnh lùng nhìn Úc Thiệu, đẩy Chương Thanh đang đỡ mình ra, “Không có việc gì.”

Úc Thiệu kích động đến mặt đều đỏ, chỉ vào Tống Ngộ Chi hỏi: “Anh chính là bởi vì anh ta mà chia tay với tôi sao? Dựa vào cái gì?”

“Dựa vào cái gì?” Tống Ngộ Chi lạnh lùng nói, “Không phải rất rõ ràng sao?”

“Anh nói rõ đi!” Úc Thiệu như bị chọc trúng chỗ đau.

Lửa bên này còn chưa tắt, dầu bên kia đã đổ vào. Chương Thanh cho Tống Ngộ Chi một cái liếc mắt, ý bảo để cậu đến giải quyết.

Tống Ngộ Chi vì thế mà không hé răng nữa.