Chương 3: Cậu còn nhớ chúng ta đã chia tay?

Đứng ở giữa hai Alpha, huyệt thái dương của Chương Thanh nhảy lên thình thịch, nói với Úc Thiệu: “Cậu còn nhớ chúng ta đã chia tay?”

“Không chia tay! Tôi không đồng ý thì không tính!” Tay Úc Thiệu rũ xuống, cắn răng nói, “Rốt cuộc anh có quan hệ gì với anh ta.”

“Không liên quan gì tới cậu.” Chương Thanh không chút lưu tình nói.

“Được, được…. Không liên quan đến tôi. Chương Thanh, tôi chỉ hỏi anh một câu, anh mẹ nó có từng thích tôi hay không?”

Chương Thanh bất đắc dĩ.

Cậu không thích làm mọi chuyện với người cũ khó coi, đặc biệt là sau khi kết hôn, sợ Lâu Hạc Trọng phát hiện, chỉ liên hệ với mấy người quen cũ. Lúc trước nhận thức Úc Thiệu ở quán bar hoàn toàn là ngoài ý muốn, hắn ta trẻ tuổi, không có kinh nghiệm, tin vào những lời ngon tiếng ngọt của Chương Thanh dễ như trở bàn tay, thậm chí còn muốn làm Chương Thanh ly hôn.

Chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

Chương Thanh cúi đầu, “Có. Nhưng hiện tại không thích.”

Đây là lời nói thật, lúc cậu ở bên ai đều thật lòng thích đối phương. Nhưng người cậu thích quá nhiều, thời gian thích lại quá ngắn.

“Thanh Thanh, anh tiếp tục thích em, không chia tay được không? Em sẽ không phát giận, không ép anh ly hôn, em sẽ nghe lời anh nói, đều nghe anh….”

Tống Ngộ Chi nhìn Alpha vừa rồi còn tức giận đến mất trí, hiện tại lại hèn mọn cầu xin Chương Thanh đừng chia tay. Miệng vết thương trên mặt anh ta cũng không còn đau như vậy nữa.

Cảm giác này có chút kỳ quái.

Chương Thanh thở dài, bước đến gần Úc Thiệu một bước, giơ tay vuốt phẳng nếp uốn trên áo của hắn ta.

Dưới ánh đèn nhu hòa, Úc Thiệu cư nhiên lại vì động tác nhỏ này mà đỏ vành mắt, hắn ta nhìn từ tay Chương Thanh đến mặt cậu nhưng đôi mắt luôn ẩn chứa nhu tình kia không có chút tình yêu nào, chỉ còn lại vẻ sắc bén.

Chỉnh cổ áo xong, Chương Thanh như an ủi Úc Thiệu mà vỗ vỗ vai hắn ta, ôn nhu nói: “Chúng ta đã nói rồi, không phải sao? Ba tháng, cậu khai giảng thì chúng ta cũng hảo tụ hảo tán.”

“Em không đi, em có thể thôi học, về nước ở cùng anh.” Úc Thiệu bướng bỉnh nói.

Chương Thanh vẫn cứ vẫn duy trì biểu tình ôn nhu mang ý cười trên mặt, như bị lời hắn ta nói làm cảm động mà nhẹ giọng, “Quyết tâm lớn như vậy à.”

Nước mắt trong mắt Úc Thiệu thiếu chút nữa đã trào ra, gần như cho rằng Chương Thanh đã hồi tâm chuyển ý.

“Ba mẹ cậu chắc còn chưa biết chuyện của chúng ta đi?” Chương Thanh không nhanh không chậm hỏi, “Như vậy, cậu gọi điện thoại nói cho bọn họ một tiếng, nói cho bọn họ biết cậu vì một Omega đã kết hôn mà muốn thôi học. Chỉ cần cậu gọi xong cuộc gọi này thì tôi lập tức về nhà viết đơn ly hôn.”

Tứ chi Úc Thiệu lập tức cứng đờ, chần chờ mãi không nhúc nhích. Khóe môi Chương Thanh kéo lên, ôn hòa nói, “Không đáng, chính cậu cũng hiểu, đúng không? Ngoan, bạn cậu cũng bị dọa rồi, trở về đi.”

Mấy người bạn của Úc Thiệu đứng cách đó không xa đang khe khẽ nói nhỏ, có người lo lắng lại không dám xen vào việc tư của hắn ta, thấy Chương Thanh vẫy tay liền tiến đến kéo Úc Thiệu còn đứng ngây ngốc đi.